Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 92 - Chương 92. Thiên Cổ Ưu Khuyết (1)

Chương 92. Thiên cổ ưu khuyết (1)
Chương 92. Thiên cổ ưu khuyết (1)

Đêm đó Tống Tiềm Cơ liếc mắt thấy trăng sáng, cảm xúc tuôn trào, mượn khúc nhạc này mà bày tỏ tâm tình.

Hắn viết xong khúc nhạc chỉ thầm gảy một lần ở trong lòng, cảm thấy không tệ liền đưa cho Hà Thanh Thanh.

Lúc này nghe đối phương gảy xong, nhất thời hoảng hốt. Khúc nhạc do hắn tự biên, rót linh lực vào lại có được thanh thế như vậy.

Hà Thanh Thanh dựa vào khúc nhạc này làm mọi người kinh ngạc, nổi danh tám phương, tựa như phong quang vô hạn, lại không biết là phúc hay là hoạ.

Chợt nghe thấy trong đình giữa hồ mơ hồ truyền đến một giọng nam trong trẻo ôn hoà, tựa như đang khảo hạch những người khác.

Trong đình đều là khảo quan của Cầm Thí, nhưng người kìa vừa mở miệng, những người bên cạnh đều không dám lên tiếng nữa, đối với hắn vô cùng cung kính, thân phận của hắn chẳng phải vô cùng rõ ràng rồi sao?

Tống Tiềm Cơ hơi kinh ngạc, Cầm Tiên cũng ở đây sao?

Hắn ngưng thần, muốn thử nghe rõ xem người kia nói gì.

“Thiếu thời cực khổ…”

Khổ thì đúng là có hơi khổ nhưng cũng chẳng đáng phải oán giận, tự nhiên thành thói quen thôi.

“….. Tranh giành thiên hạ”

Đâu ra tranh giành thiên hạ, hắn vừa trèo được lên đỉnh phong, còn chưa hưởng thụ được bao lâu thì Kình Thiên Thụ đã sắp đổ, chẳng chơi gì được nữa.

“….Anh hùng mạt lộ”

Tống Tiềm Cơ cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười.

Trước nay chưa có ai nói với hắn rằng hắn là anh hùng.

Từ này quăng tám sào cũng không tới hắn.

Tống lão tặc là anh hùng, so với việc Tà Đạo Chi Chủ hành thiện tích đức, Trận sư điên khùng bình tĩnh lý trí nghe còn hoang đường hơn.

‘…. Có lẽ là một người đã chết”

Tống Tiềm Cơ nhướng mày, lời này thì đúng, hắn quả thật đã từng chết một lần.

Người trong đình quả nhiên là Cầm Tiên. Âm luật chi đạo công lực thâm hậu, biết ý tại ngôn ngoại, chỉ dựa vào giai điệu mà suy đoán được trải nghiệm của người biên khúc.

Người có chuyên môn, vượt xa một người ngoại đạo như hắn.

Chỉ mong Hà Thanh Thanh là người giữ lời, không kể ra hắn.

Nếu thật sự để lộ, hắn cũng không thừa nhận, chỉ có thể bịa chuyện đổ lên đầu Tiển Kiếm Trần.

Dù sao lần đầu lạ lần hai quen.

“Ngươi cười cái gì? Rất buồn cười sao?”. Người bên cạnh lạnh giọng hỏi.

Tống Tiềm Cơ ngẩn ra, lúc này mới phát giác đối phương đang hỏi hắn.

Nhìn quanh bốn phía, thần sắc mọi người nhìn hắn đều bất thiện.

Hắn vậy mà là người duy nhất không rơi lệ, ngược lại còn cười.

Ai nấy đều đang lau khô nước mắt, trong lòng vẫn còn dư vị của khúc nhạc lại nghe thấy một tiếng cười nhẹ.

Khúc nhạc đêm nay chấn động nhân tâm, tiên tử che mặt kia gảy cầm tuyệt diệu đến vậy.

Vậy mà có người thờ ơ, thậm chí còn cười nhạo, hắn có còn là người nữa không?

Tống Tiềm Cơ đứng giữa đám đông, xung quanh đều là ánh mắt khiển trách, cảm thấy có chút xấu hổ.

“Hiểu lầm rồi, ta không hề chê cười các ngươi”. Hắn giải thích.

“Vậy ngươi đang cười ai?”. Có người đứng ra lớn tiếng hỏi:

“Tiên tử che mặt gảy cầm kia, dùng cầm âm giúp ta khai ngộ, có ân với ta. Hôm nay ai dám cười cợt nàng, bất kính với nàng, ta sẽ thay nàng đòi công đạo!’

Mọi người đồng loạt hưởng ứng.

Một khúc cầm này của Hà Thanh Thanh, không chỉ lay động trái tim, mà còn khiến tu vi nhiều người tăng tiến, được lợi không ít.

“Xin lỗi, ta không có ý bất kính”. Tống Tiềm Cơ chỉ có thể tiếp tục giải thích.

Mọi người thấy hắn thái độ thành khẩn, ý cười ôn hoà, thêm vào dung mạo của hắn tuấn mĩ, cuối cùng cũng không làm khó hắn nữa, tiếp tục ca ngợi khúc nhạc.

Lúc này người được hoan nghênh nhất chính là đệ tử của Tiên Âm Môn.

Những kiếm tu, phù tu, trận sư và luyện khí sư khác chỉ biết khen hay mà không nói nổi hay ở đâu.

Chỉ có âm tu mới lên tiếng giải thích được, rõ ràng mạch lạc, toàn là lời hay, khiến người ta tín phục ngưỡng mộ.

“Khúc này mở đầu mặc dù có cảm giác thanh khổ nhưng buồn lại không uỷ mị, chưa từng tự oán tự trách. Tựa như bảo kiếm giấu trong hộp, vận sức chờ phát động”

“Đoạn giữ lại huy hoàng tráng lệ, vui nhưng không làm quá. Người ta thường nói ‘Lời vui khó viết, lời buồn dễ than’, âm sắc huy hoàng dễ mất đi linh khí nhất, trở nên thô tục. Khúc này không những không thô tục ngược lại còn khí thế ngất trời, mang ý vương giả xưng bá, khiến bách thú cùng gầm vang!”

“Phần kết thúc thê lương bi tráng, dẫn người ta đi vào bi cảnh”

Có người chần chờ hỏi:

“Thế nhưng, khúc này hình như chưa gảy xong?”

Mọi người đều than đáng tiếc.    

Lại có một vị âm tu tuổi đã hơi lớn đứng ra cười đáp:

“Khúc chưa hết, huyền cầm đứt, lại là vẻ đẹp mang nỗi tiếc nuối”

“Xét cho cùng ——“. Người kia tổng kết:

“Đại thành nhược khuyết, đại âm hi thanh”

(Thực mĩ mãn mà như khuyết điểm, tiếng to dường sấm mà hầu vô thanh)

“Bộp bộp bộp!”. Tiếng vỗ tay vang dội.

“Nói hay lắm!”

Có người ủng hộ Mộng Chỉ than thở:

“Xem ra Mộng Chỉ tiên tử không so nổi rồi…”

“So? So thế nào được? Hạt gạo sao có thể tranh sáng với nhật nguyệt. Theo ta thấy, khúc nhạc xếp sau đều không cần nghe nữa”

“Đằng sau còn có một khúc của Diệu Yên tiên tử, ngươi cũng không nghe sao?”

“Đừng nói một khúc, một năm về sau ta cũng không nghe cầm nữa, đêm nay nghe được tiên nhạc, chỉ sợ phàm âm làm bẩn tai!”

“Không đúng!”. Người ủng hộ Diệu Yên tiên tử phủ định:

“Nữ tu che mặt này tu vi thấp kém, linh khí trong thân thể không đủ, tài nghệ cầm đạo không bằng Diệu Yên tiên tử, đêm nay không phải thắng ở cầm kĩ mà chỉ thắng ở kim khúc! Nếu đổi thành Diệu Yên tiên tử gảy khúc này, nhất định sẽ hay hơn nàng!”

“Khúc này quả thực quá tuyệt diệu, không biết là ai viết cho nàng?”

“Cầm khúc truyền tải đạo lý, người có thể biên ra khúc này, nhất định là một vị đại anh hùng đỉnh thiên lập địa”

“Cũng chưa chắc”

Tống Tiềm Cơ vẫn luôn yên lặng lắng nghe, hắn hổ thẹn vô cùng, mặt phiếm hồng, cuối cùng cũng nhịn không được mà mở miệng:

“Nói không chừng hắn chỉ là tiểu nhân, bởi không từ thủ đoạn mà mới không được chết tử tế”

Đệ tử Tiên Âm Môn lập tức ngắt lời:

“Ngươi là âm tu sao?”

“Ta không phải”. Tống Tiềm Cơ đáp.

“Ngươi hiểu âm luật không?”

“Hiểu một chút”

Đệ tử Tiên Âm Môn kia hừ lạnh một tiếng:

“Âm luật chi đạo bác đại tinh thâm, cao xa vô biên. Cái biết cái không sao dám tuỳ ý xen vào?”

Mọi người đều tức giận bất bình, trách móc hắn không nên vũ nhục người soạn nên khúc nhạc này.

Hết chương 92.
Bình Luận (0)
Comment