Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 93 - Chương 93. Thiên Cổ Ưu Khuyết (2)

Chương 93. Thiên cổ ưu khuyết (2)
Chương 93. Thiên cổ ưu khuyết (2)

Tống Tiềm Cơ cạn lời.

Hắn tự trách mình không nên nhiều lời.

Thiên cổ ưu khuyết tự có người đời sau bình luận, cho dù có bị hiểu lầm cũng nên nhẫn nhịn, dù sao cũng chẳng rớt mất khối thịt nào.

“Đạo hữu đừng chấp nhặt hắn”. Có người lên tiếng:

“Hắn không phải âm tu, sao có thể hiểu nhạc lý và tình khúc. Mặc dù ta không phải âm tu nhưng ta biết kính sợ và tôn trọng. Hôm nay được mở rộng tầm mắt, biết cái gì gọi là ‘Như nghe tiên nhạc mà tai tự thông’, ‘Hồi âm không dứt vang vọng ba ngày’, cái gì gọi là ‘Ba tháng sau cũng không biết vị thịt là gì’ ”

(Khổng tử ở nước Tề nghe được bản nhạc Thiều, ba tháng sau ăn thịt không thấy mùi vị gì cả, bèn nói: Không ngờ nhạc thiều (của vua Thuấn) điêu luyện đến thế)  

Tống Tiềm Cơ chỉ bất lực cười cười, nhìn về ven hồ.

Cách một biển người, cuối cùng cũng thấy Hà Thanh Thanh bị Cầm Tiên gọi đi, hắn liền xoay người rời đi.

Không đi còn chờ gì nữa?

Những tu sĩ lần này tham gia Đăng Văn nhã hội, nghe cầm bên hồ, có người kiếp trước tới vây giết hắn, cũng có người bị hắn giết.

Hắn không còn nhớ rõ nữa.

Hắn cũng không muốn tốn sức nhớ đến.

Tống Tiềm Cơ một mình rời đi, bỏ lại hoan thanh tiếu ngữ, tiếng ca ngợi náo nhiệt phía sau, dần dần không còn nghe rõ nữa.

Bước trên sơn đạo, minh nguyệt chiếu rọi.

Hắn đột nhiên muốn uống chút rượu, quay lại vườn rau nhỏ của hắn, làm bạn với đám cỏ cây mà uống say một trận.

“Tống huynh!”. Một tiếng kêu dồn dập vang lên, suy nghĩ của Tống Tiềm Cơ bị đánh gãy.

Một người chạy đến trước mặt hắn:

‘Ta tìm huynh khắp nơi, cực khổ biết bao!”

“Kỷ Thần?”. Tống Tiềm Cơ buồn bực:

“Tìm ta làm gì, Kì Thí kết thúc rồi à?”

Hắn tưởng rằng Kỷ Thần vẫn lưu lại Phong Yên Cốc xem Kì Thí, luyện tập chơi cờ.

Đợi đối phương chạy ra khỏi bóng cây, dung mạo được trăng sáng chiếu tỏ, hắn mới nhìn thấy ánh mắt Kỷ Thần hoảng loạn, ý thức được đã xảy ra chuyện gì đó.

“Ngươi rốt cuộc viết chữ gì vậy? Thư Thánh khâm điểm ‘Kê Đản Thiếp’ làm ngôi đầu bảng!”. Kỷ Thần thở hổn hển nói:

“Bọn họ muốn lôi ta đi tham dự tiệc chúc mừng, ta nhân lúc chuồn đi!’

“Cái gì?”. Tống Tiềm Cơ kinh ngạc:

“Kê Đản Thiếp?”

“Là cái vòng tròn mà ta vẽ với quả trứng mà ngươi viết đấy, giờ trở thành Kê Đản Thiếp rồi”

“Không phải chứ, không thể nào”. Tống Tiềm Cơ ngơ ngẩn.

Không tìm thấy Vệ Chân Ngọc, người dẫn đầu Thư Hoạ Thí lại biến thành một vị trận sư?

Thư Thánh bị sao thế?

Thiên tài lưu chữ trên đá không chọn, vô số bức hoạ sơn thuỷ tinh diệu không chọn, lại đi chọn một quả trứng.

Ngươi đang chọn món trong quán cơm hả, cái nào ngon chọn cái đó?

“Ví trí đứng đầu này quá hoang đường rồi, hữu danh vô thực, ta hoảng lắm đấy! Ngươi nói đời người trọng ở việc có tham dự, ngươi còn nói chỉ biết một chút, ngươi lừa ta hu hu hu”

Kỷ Thần thấy hắn sững sờ, lại càng không biết làm sao liền cứ khóc tu tu cả lên.

“Ta không lừa ngươi mà!”. Tống Tiềm Cơ bị tiếng khóc của hắn làm cho to đầu.

Chẳng lẽ chưa ai dạy ngươi, nam tử hán đại trượng phu, đổ máu chứ không rơi lệ sao?

Hôm nay không thấy Vệ Chân Ngọc, ở Cầm Thí còn bị người ta trách móc.

Ta còn không khóc, ngươi khóc cái gì?

“Đừng khóc nữa, Kỷ đạo hữu, xảy ra chuyện này chẳng ai ngờ được, đây không phải lỗi của chúng ta!”

Kỷ Thần khịt mũi đáp:

“Chẳng lẽ là lỗi của Thư Thánh? Cho dù đúng thế thì ai dám nói Thư Thánh mắc sai lầm?”

“Đưa ta khăn!”. Tống Tiềm Cơ đáp.

Kỷ Thần thành thật móc ra mảnh lụa gấm tơ tằm.

Tống Tiềm Cơ nhận lấy, lau sạch nước mắt nước mũi trên mặt hắn:

“Nếu Thư Thánh đã không phạm sai lần, hắn khâm điểm ngươi, ai dám nói do ngươi sai? Kẻ nào nghi ngờ ngươi, chính là nghi ngờ Thư Thánh, ngươi sợ cái gì?”

“Hai chữ Kê Đản rõ ràng là do ngươi viết mà!”

Tống Tiềm Cơ hù doạ hắn:

“Viết lên bài thi của người khác bị coi như gian lận đấy, ngươi mà nói ra, hai chúng ta đều chết chắc”

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Chi bằng ngươi cứ nhận đi, vui vẻ mà làm người đứng đầu!”

Tống Tiềm Cơ lại phân tích lợi hại cho hắn, nói một tràng xong, coi như đã xoa dịu được Kỷ Thần.

“Quay về đi, đừng đợi người khác tới tìm”

“Vậy ngươi thì sao?”. Kỷ Thần níu lấy tay áo hắn hỏi:

“Ngươi để ta đi một mình ư? Ngươi không đi tiệc chúc mừng với ta à?”

Tống Tiềm Cơ lắc đầu:

“Giờ ta không muốn ăn, chỉ muốn uống rượu thôi”

Hắn bổ sung:

“Uống một mình”

Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, những chuyện hoang đường nối tiếp nhau, vận mệnh cứ muốn đùa giỡn hắn.

Hắn muốn uống rượu, quay về với vườn rau nhỏ đáng yêu ấm áp của hắn, đánh một giấc ngon lành.

Ngủ dậy rồi ngày mai vẫn là một ngày trồng trọt phong phú.

“Rượu? Ta có này!”. Kỷ Thần vỗ vỗ túi trữ vậy, lấy ra một vò rượu nhỏ bằng tử ngọc:

“Ngươi uống của ta đi!”

“Không mạnh đấy chứ?”. Tống Tiềm Cơ chần chờ.

Kỷ Thần vỗ ngực đảm bảo:

“Yên tâm đi, đây là rượu trái cây nhà ta tự ngâm, ngọt mà thanh đạm lắm, không mạnh đâu”

“Được, đa tạ”. Tống Tiềm Cơ gật đầu:

“Ngươi mau đi đi”

Kỷ Thần lưu luyến không rời.

Tống Tiềm Cơ nhẹ nhàng đẩy hắn một cái.

------------

Thác nước đổ xuống, tia nước bàng bạc tung toé dưới ánh trăng.  

Hàng chục viên đá xanh được linh khí nâng lên, lặng lẽ nổi trên nước, làm đường nối đến đình giữa hồ.

Hà Thanh Thanh ôm cầm, từng bước đi trên con đường này.

Nàng đứng ngoài đình, ánh nước phản chiếu bóng dáng thon thả và khuôn mặt bị che khuất của nàng.

“Khúc này tên là gì?”. Trong đình có người cười hỏi.

Hà Thanh Thanh thấp giọng đáp:

“Tiểu nữ không biết tên”

“Ngươi học ở đâu?”. Người kia lại hỏi.

Hà Thanh Thanh đánh bạo ngẩng đầu.

Thấy trong đình mọi người đều đứng nghiêm túc đoan trang.

Chỉ có người lên tiếng hỏi đang ngồi, mặt mang nét cười.

Hắn mặc một thân trường bào huyền sắc, vẫn duy trì dung mạo thanh niên, ngũ quan như được Thiên đạo tỉ mỉ điêu khắc, làn da trắng không tì vết, dưới ánh trăng tựa như trong suốt.

Hà Thanh Thanh không kìm được mà muốn nhìn kĩ hơn, lại đối diện với đôi mắt phát sáng, sâu thăm thẳm kia, chợt cõi lòng hoảng hốt, vội vàng cúi đầu.

Tựa như nhìn thấy tiên nhân cao cao tại thượng, khiến người ta không khỏi kính sợ, càng không dám lừa gạt.

“Tiểu nữ đã từng đáp ứng người ta, không thể nói ra”

Sắc mặt những người trong đình thay đổi, đang muốn khiển trách nàng không biết trời cao đất dày.

Cầm Tiên lại gật đầu:

“Thủ tín trọng nghĩa, không tệ”

Hết chương 93.
Bình Luận (0)
Comment