Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 94 - Chương 94. Hà Tất Làm Anh Hùng (1)

Chương 94. Hà tất làm Anh Hùng (1)
Chương 94. Hà tất làm Anh Hùng (1)

“Ngươi là đệ tử nhà nào, đã bái sư phụ chưa?”. Cầm Tiên hỏi.

“Tiểu nữ mồ côi, tạm dự thính ở Thanh Nhai Thư Viện”. Hà Thanh Thanh đáp.

“Ngươi có thể tập khúc này vậy chính là cơ duyên của ngươi”. Cầm Tiên lại hỏi:

“Ngươi thấy khúc này viết về điều gì?”

“Một khúc muôn hình vạn trạng, biến ảo vô thường, cảnh giới của tiểu nữ thấp kém, không dám vọng ngôn”. Hà Thanh Thanh thấp giọng đáp.

Trong đình đều là cao thủ Cầm đạo, sao có thể tới lượt nàng bình khúc.

Vọng Thư tiên tử không khỏi khẩn trương, quá trình này quá quen thuộc, trước hỏi xuất thân lai lịch, sau hỏi trình độ tài nghệ.

Nàng nhìn về phía trúc lâu mà Diệu Yên đang ở, lại chỉ thấy phía lan can không một bóng người.

Diệu Yên đi đâu rồi?

“Không sao, trong lòng nghĩ gì liền nói cái đó”. Cầm Tiên mỉm cười.

Hà Thanh Thanh:

“Tiểu nữ chỉ cảm thấy, khúc này viết về chuyện xưa của một người, cả đời hắn đều liều mạng, cuộc đời lại nhiều chông gai…”

“Ừm, còn gì nữa?”

Hà Thanh Thanh được nụ cười ôn hoà kia khích lệ, bạo gan nói:

“Đêm đen dài dằng dặc, khoảnh khắc huy hoàng lại ngắn ngủi. Tâm nguyện không đạt, chí khí chưa thành, chết không chỗ chôn. Anh hùng đến bước đường này, hà tất phải làm anh hùng? Không bằng làm người phàm! Tiểu nữ ——”

Giọng nàng đột nhiên cao lên, có chút run rẩy:

“Tiểu nữ thấy không đáng giá!”

Mọi người trong đình đều ngạc nhiên.

Người nghe cầm bên hồ nghe vậy cũng khiếp sợ không thôi.

Tiếng nghị luận, tiếng ca ngợi đồng loạt dừng lại, mọi người đều nhìn chằm chằm Hà Thanh Thanh.

Cầm Tiên cũng chẳng thấy kỳ quái, nhẹ giọng than thở:

“Thế gian này nếu không có anh hùng, không khỏi quá tịch mịch”

Hắn ngẩng đầu, minh nguyệt sáng trong, không tiếng động, quang mang lạnh lẽo, ngân quang như tuyết trắng.

“Khúc này có ba ngày ba đêm đầy gió tuyết, tạm gọi là ‘Phong tuyết nhập trận khúc’, thế nào?”

Vọng Thư tiên tử miễn cưỡng cười đáp:

“Tên người đặt vô cùng hay, vô cùng thích hợp”

Nàng nhìn về phía Hà Thanh Thanh, ánh mắt lạnh lẽo.

Tiểu cô nương này chỉ dựa vào một khúc ‘Phong tuyết nhập trận khúc’ mà sắp một bước lên trời, bản thân lại không thể ngăn cản, không thể thay đổi.

Giáng Vân tiên tử cũng nhìn Hà Thanh Thanh, ánh mắt mang ý dò xét, nhưng lại không nói một lời, không biết đang chờ đợi điều gì.

Cầm Tiên tiếp tục nói:

“Năm ấy trong số các âm tu trẻ tuổi, Diệu Yên có tài nghệ nhất, nên được Tiên Âm chân truyền, ngươi nếu nhập môn sớm chút, nay chưa chắc đã không bằng nàng…”

Sắc mặt Vọng Thư tiên tử chợt tái nhợt.

Lời này của sư phụ nếu truyền ra ngoài, thanh danh khó lắm mới có được của Diệu Yên nhất định sẽ bị tổn hại.

Trái tim Hà Thanh Thanh kịch liệt nhảy lên, lồng ngực phập phồng.

Nàng thậm chí nghe thấy tiếng thở gấp gáp, khẩn trương của chính mình.

Chưa chắc đã không bằng Diệu Yên sao?

Trước đêm nay, nàng thậm chí còn không xứng gảy cầm khúc của Diệu Yên. Lẽ nào sau đêm nay liền có thể so sánh với tiên tử trên trời?

Lại nghe thấy Cầm Tiên chợt chuyển đề tài:

“Đáng tiếc, trong lòng ngươi có hận, không thể gảy hết khúc nhạc này. Trải qua gió tuyết, có thể hổ thẹn với người khác nhưng không thể hổ thẹn với trời đất. Khúc này viết về một vị anh hùng chân chính, khúc nhạc kết thúc, tất phải trở về với tự nhiên, đồng quy với trời đất, không yêu cũng chẳng hận. Ngươi vốn không nên hận, thật đáng tiếc”

Hắn nói liên tiếp hai lần chữ ‘đáng tiếc’, tựa như cảm thán mỹ ngọc tốt như vậy lại có tì vết.

Hà Thanh Thanh ngẩn ra.

Trái tim cơ hồ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực đột nhiên thắt lại.

Nàng ôm cầm, đầu ngón tay dùng lực đến mức mất hết huyết sắc, mười ngón đau đớn:

“Ta không nên hận sao?”

“Không chỉ không nên, mà là không thể”. Cầm Tiên bình tĩnh đáp:

“Ngươi nếu muốn học cầm của ta, nên vứt lại hết thảy oán hận, ngươi có nguyện ý không?”

Gió lạnh thổi bay tà váy, Hà Thanh Thanh như rơi xuống động băng.

Lại nhìn về phía trong đình, nụ cười người kia vẫn như vậy. Hoá ra nụ cười đó không phải ôn hoà, mà là lãnh đạm.

Có thể từ tiếng cầm đoán ra tâm ý người biên khúc, tự nhiên cũng có thể nghe ra trải nghiệm của người gảy cầm.

Người gảy cầm như nàng, mặc dù dùng lụa che mặt nhưng đã sớm bị nhìn thấu.

Từng vết sẹo trên má, từng vết thương trên người, đều bị ánh mắt lãnh đạm của người kia nhìn thấu.

Nàng nhất thời xấu hổ đến cực độ, chỉ cảm thấy đá xanh dưới chân như muốn nứt ra, thân thể như chìm xuống hồ.

“Ta….”. Nàng mở miệng, vậy mà không thể phát ra âm thanh, phảng phất như nước hồ lạnh băng nhấn chìm mũi miệng, khiến người ta ngạt thở.

Nàng biết mình nên nói nguyện ý, chỉ cần đáp một câu này, vận mệnh sẽ thay đổi, không còn phải chịu khinh nhục nữa.

Những người trong đình cũng đồng dạng ngẩn ngơ, không biết tiểu cô nương vì sao chần chờ.

Cơ duyên hiếm có như vậy, nàng còn do dự điều gì.

Chẳng lẽ nàng ngu dốt trì độn, không đoán ra thân phận của Cầm Tiên?

Từ ven hồ đến triền núi, vô số người nghe cầm so với Hà Thanh Thanh còn khẩn trương hơn.

Đêm nay sẽ chứng kiến một vị thiên tài nổi lên, sao có thể không kích động?

Nàng nhất định sẽ vứt lại hết mọi đau khổ, triệt để có một cuộc đời mới.

Cầm Tiên kiên nhẫn hỏi lần thứ hai:

“Ngươi có nguyện ý không?’

Hà Thanh Thanh xoay đầu, nhìn xa xăm về nơi nào đó.

Không biết từ khi nào Tống Tiềm Cơ đã rời đi.

Đám đông chen chúc, vô số khuôn mặt xa lạ hoặc quen thuộc, lại chẳng có khuôn mặt nào nàng muốn nhìn thấy.

Những kẻ đồng môn kia trở nên thân thiết hiền lành, vậy mà vì nàng mà hò reo, phảng phất như rất nhiều chuyện chưa từng phát sinh.

Cải mệnh như vậy, thật sự là điều mà nàng muốn sao?

“Ta chưa từng hại người, cũng chưa từng làm điều ác, chưa từng hỏi qua công đạo thiên lý… Vì sao đến hận cũng không thể hận? Ta không phải là thần tiên”. Hà Thanh Thanh gằn từng chữ:

“Hận trong lòng ta khó mà tiêu tan!”

Nàng quen cúi đầu, quen thấp giọng, thanh âm trước nay chưa từng cao vút bén nhọn như vậy.

“Hỗn xược!”. Vọng Thư cả giận quát:

“Cầm Tiên ở đây, sao ngươi dám vô lễ?!’

Mặc dù đã sớm đoán ra, nhưng khi cái tên này chân chính xướng lên, vẫn khiến toàn bộ mọi người tâm thần chấn động.

Một trong những cường giả mạnh nhất thiên hạ, có ai mà không kính ngưỡng?

“Ta không dám vô lễ, chỉ muốn hỏi, ta rốt cuộc đã làm sai điều gì?”. Hà Thanh Thanh cả người run rẩy, tựa như lá rụng trong gió:

“Ngài có thể nói cho ta biết không?”

Cầm Tiên vẫn lãnh đạm mỉm cười, chẳng chút tức giận, bởi những việc này vốn không đáng để hắn bực tức.

Hắn nhàn nhạt đáp:

“Đại đạo thông thiên, thiên ý không luận đúng sai”

Hà Thanh Thanh bật cười.

Hoá ra là vậy.

Hoá ra đây chính là đạo lý của thần tiên.

“Ta không nguyện ý”. Nàng nhẹ giọng đáp.

Nói xong liền ôm cầm hành lễ, lễ nghĩa chu toàn.

Nàng xoay người, đi ngược lại phía đình.

Giơ tay lên, nón mang rèm che bay xuống, hiển lộ chân dung.

—— Một khuôn mặt chằng chịt vết sẹo, dữ tợn khủng bổ, khó phân biệt nổi ngũ quan!

Mọi người kinh hô, tiếng hít khí liên tiếp vang lên.

Hà Thanh Thanh mặc không đổi sắc, nghênh đón ánh trăng chiếu lên mặt.

Nàng chẳng hề rơi một giọt nước mắt, nàng đã không còn khóc nữa.

Mọi người tự động tránh ra để nàng đi qua.

Hết chương 94.
Bình Luận (0)
Comment