Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 95 - Chương 95. Hà Tất Làm Anh Hùng (2)

Chương 95. Hà tất làm Anh Hùng (2)
Chương 95. Hà tất làm Anh Hùng (2)

Ai nấy thần sắc đều phức tạp, có người là vì dung mạo kinh sợ của nàng, có người vì hoang mang khó hiểu, có người lại tiếc hận, đau lòng, đồng tình, thậm chí còn có vui sướng khi người gặp hoạ.

“Văn Thù sư huynh!”. Vách núi bên hồ vang lên tiếng hô.

Ầm ầm một tiếng, Tử Dạ Văn Thù một thân hắc y nhảy xuống vách núi, rơi xuống ven hồ.

Đá vụn rơi rớt, bụi mù nổi lên tứ phía.

Đám học sinh của Thanh Nhai Thư Viện giật mình, vội vàng hành lễ với Viện Giám.

“Chúc mừng Viện Giám sư huynh đột phá”. Bọn họ sôi nổi chúc mừng.

Trẻ tuổi như vậy đã đạt tới Nguyên Anh, có ai không bội phục, không hâm mộ.

Từ nay trong số những người trẻ tuổi, không còn ai có thể cạnh tranh với Tử Dạ Văn Thù.

Giữa sự chú ý của mọi người, Tử Dạ Văn Thù trầm mặc không lên tiếng, đi thẳng về hướng Hà Thanh Thanh.

Thanh niên mặc hắc ý tựa như một pho tượng thần, chắn trước mặt thiếu nữ đã bị huỷ hết dung mạo.

“Đa tạ ngươi đêm nay đã gảy khúc này, ta bởi vậy phá tan xiềng xích”

Thanh âm của Tử  Dạ Văn Thù không lớn nhưng mỗi một người đều nghe thấy.

“Không cần cảm ơn”. Hà Thannh Thanh đáp.

“Ta chịu ân tình của ngươi, không thể không báo”

Hà Thanh Thanh lại nói hai tiếng:

“Không cần”

Đám học sinh Thanh Nhai khiếp sợ nhìn qua, cảm thấy một màn trước mắt này thật không chân thực.

Trước nay chưa từng có khi nào Tử Dạ Văn Thù nói nhiều mà người khác lại nói ít như vậy cả.

“Theo ta về Thanh Nhai Thư Viện, từ nay ta bảo vệ ngươi chu toàn, cấp dưỡng cho ngươi tu luyện”. Tử Dạ Văn Thù vươn tay ra.

Hắn không cần nói nhiều hơn nữa, hắn trước nay một lời đáng giá ngàn vàng.

Người xung quanh ngoài kinh ngạc còn hâm mộ Hà Thanh Thanh mệnh tốt, vậy mà còn có đường lui.

Có thể khiến nhân vật như vậy nợ ân tình, cúi đầu khom lưng, cho dù nàng có không làm đệ tử của Cầm Tiên thì chỉ cần quay lại Thanh Nhai Thư Viện, đồng dạng muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.

Lại càng không biết khiến bao thiếu nữ ngưỡng mộ Viện Giám phải véo đau lòng bàn tay, vò nát khăn nay, ghen tị đến đỏ mắt.

Hà Thanh Thanh đáp:

“Huynh cứu mạng ta, ta giúp huynh đột phá. Từ nay Hà Thanh Thanh ta và Tử Dạ Văn Thù huynh chẳng ai nợ ai, không liên quan gì nhau nữa”

“Xin nhường đường”. Hà Thanh Thanh đi lướt qua thanh niên mặc hắc ý, không thèm nhìn lại.

Từ nay, nàng không còn là ‘Tiểu nữ hài được Tử Dạ Văn Thù đưa về’ như người khác nói nữa.

Nàng có tên họ, nàng là Hà Thanh Thanh.

Tử Dạ Văn Thù vẫn vươn tay ra, biểu tình sững sờ, tựa như khó hiểu.

Lần này không chỉ đám học sinh Thanh Nhai, mà trong lòng mọi người đều bùng lên sóng to gió lớn.

Trước sau từ chối Cầm Tiên và Tử Dạ Văn Thù, từ chối trưởng bối mạnh nhất và thiên tài khó có nhất tu chân giới.

Một đêm vả mặt hai người, nàng rốt cuộc muốn làm gì?

Trên đời này vậy mà có tu sĩ kiêu ngạo đến cực điểm, không biết trời cao đất dày như vậy?

Nơi nào còn muốn lưu lại nàng, còn dám lưu lại nàng?

Hà Thanh Thanh không biết, cũng không quan tâm người khác nghĩ gì, nàng lúc này chỉ muốn đi Tống Viện, muốn cáo biệt người kia.

Trên đời này, người hay quỷ khó phân, ánh trăng lạnh lẽo đến thấu xương.

Con đường phía trước mênh manh, sống hay chết, về sau đều phải tự mình đi.

“Đợi đã!”. Trong đình giữa hồ truyền đến một tiếng hô.

So với thanh âm trẻ tuổi của Vọng Thư, giọng nói này càng già nua hơn.

“Giáng Vân, con đã nghĩ kĩ chưa?”. Cầm Tiên chợt mở miệng.

Giáng Vân tiên tử lộ vẻ bi ai:

“Sư phụ, thời gian của con không còn nhiều”

Cầm Tiên không nói nữa, chỉ nhàn nhạt gật đầu:

“Được, tuỳ con”

Giáng Vân tiên tử cất bước đi đến trước mặt Hà Thanh Thanh:

“Ta tên Giáng Vân, bản mệnh cầm là ‘Cửu Tiêu Hoàn Bội’, là Phong Chủ Liên Hoa Phong của Tiên Âm Môn, đệ tử môn hạ ba mươi sáu vị, chưa nhận đệ tử thân truyền, người nguyện làm đồ đệ của ta không?”

Khuôn mặt nàng già mua, tóc bạc ba ngàn trượng, ánh mắt nghiêm khắc. Nhưng đường đường là đại năng, vậy mà lại tự giới thiệu mình.

Hà Thanh Thanh nhìn nàng, ngẩn ngơ đáp:

“Nhưng lòng ta mang hận”

“Ta không quản những thứ này, ngươi muốn hận thì hận, muốn yêu thì yêu!” Giáng Vân kéo tay nàng:

“Ngươi nếu học bản lĩnh của ta, ai đối tốt với ngươi, ngươi liền đi báo ân, ai bắt nạt ngươi, ngươi liền đi báo thù!”

Hà Thanh Thanh cả người chấn động.

“Ngươi có nguyện ý không”. Giáng Vân truy hỏi.

Hà Thanh Thanh gật đầu, mắt phiếm hồng, nghẹn ngào gọi:

“Sư phụ”

“Đồ đệ tốt”. Giáng Vân nở nụ cười, nếp nhăn giãn ra, nàng liên tiếp nói ba chữ ‘tốt’:

“Từ nay đệ tử trẻ tuổi của Tiên Âm Môn đã có đại sư tỷ rồi!”

----------

Trăng sáng xuyên qua mây, chiếu rọi đường núi gập ghềnh.

Tống Tiềm Cơ mở vò rượu ra, hương trái cây nồng đậm bay theo gió.

Trận sư không lừa dối ta, rượu thơm thật.

Chi bằng uống một hớp trước đã.

Một hớp hai hớp ba hớp bốn hớp, Tống Tiềm Cơ ngửa đầu, ừng ực uống mất non nửa vò.

Rượu vào miệng thanh nhuận, dư vị ngọt lành.

Quả thực không giống rượu, tựa như nước ép đậm vị.

Đợi đến khi hắn đi vào sơn đình, chợt thấy một trận quay cuồng, không khỏi vỗ vỗ cột đình:

“Đình này quá, quá lung lay”

Gió đêm hơi lạnh, Tống Tiềm Cơ híp mắt.

Trong đình đã có người, một đứng một ngồi, hình như là một lão giả, đem theo tôn nữ ra ngoài hóng mát.

Thiếu nữ kia mặc váy màu vàng nhạt, ánh mắt lưu chuyển, tựa như chim non mới ra khỏi tổ, hoạt bát linh động.

Lão giả kia dựa lưng vào ghế, khuôn mặt mang vẻ bệnh tật.

“Làm phiền hai vị rồi, ta hóng gió tí liền đi”. Tống Tiềm Cơ lên tiếng chào hỏi.

Thiếu nữ mặc váy vàng lúc này mới quay đầu nhìn hắn, kinh ngạc nói:

“Ngươi có thể nhìn thấy bọn ta sao?”

Ảo trận ẩn nấp của sư phụ, có thể mê hoặc tâm thần.

Trong mắt người này, nơi này phải không một bóng người mới đúng.

Tống Tiềm Cơ lòng thầm nghĩ câu hỏi kiểu gì vậy, hai người sống sờ sờ ra đấy, ai mà không nhìn thấy?

Ta chỉ uống có tí rượu, cũng không phải mù.

Thiếu nữ dùng ánh mắt xin chỉ thị của lão giả nên xử lý người này như thế nào, lão giả lại thờ ơ.

Thiếu nữ liền không hỏi thêm.

Nàng biết hôm nay tâm tình sư phụ không quá tốt.

Tin tức Thư Thánh khâm điểm vị trí dẫn đầu Thư Hoạ Thí được truyền ra, sư phụ cõi lòng đầy vui sướng, phái người đi tìm hiểu vị Kỷ Thần kia, tra từ dưới lên trên mới phát hiện ra mắc mưu.

Thư Thánh huy động nhân lực như vậy, bài bố nghi trận, là đơn thuần nhàm chán, quen thói lừa gạt.

Hay là đã tìm được đồ đệ tốt rồi nên mới muốn che đậy mục tiêu chân thực?

Nếu là vế sau, vậy người kia là ai? Giờ đang ở đâu?

Nàng chẳng thể nào biết được, lại sợ sư phụ lo nghĩ, tâm bệnh lại nặng thêm nên liền thỉnh sư phụ tới Trích Tinh Đài ngắm sao.

Trích Tinh Đài ở Hoa Vi Tông địa thế cực cao, xuyên qua sương đêm, có thể nhìn thấy toàn cảnh trong Phong Yên Cốc.

Bao gồm cả trận chung kết đang diễn ra của Kì Thí, Lý Nhị Cẩu đối chiến Triệu Lâm.

Kì lộ của Lý Nhị Cẩu do Vệ Bình dạy, hơn nữa trình độ khá điêu luyện.

Coi như đang xem Vệ Bình đánh vậy. Vệ Bình còn chưa bái Thư Thánh làm sư, hy vọng sư phụ nhìn vậy liền hả giận.

Ván này sẽ quyết định người dẫn đầu Kì Thí.

Kì lực của hai người tương đương, giết đến khó phân thắng bại, đánh mãi đến đêm còn chưa kết thúc.

Tống Tiềm Cơ thuận theo ánh mắt của hai người nhìn qua, thấy trong cốc có người đang chơi cờ, không khỏi yên tĩnh quan sát.

Ba người trong đình đều không lên tiếng mà xem cờ, bầu không khí lại vô cùng hài hoà.

Mãi cho đến khi Tống Tiềm Cơ thốt lên:

“Quân trắng đi sai rồi!”

Thiếu nữ kia tức giận trừng mắt nhìn hắn:

“Này, con ma men kia!”

Hắn ngoảnh mặt làm ngơ, đợi người cầm quân đen đi nước tiếp theo lại nói:

“A, người này cũng đi sai rồi”

Thiếu nữ lạnh lẽo đáp:

“Ngươi hiểu kì đạo sao?”

Tống Tiềm Cơ nấc một cái, mìm cười đáp:

“Ta hiểu lắm đấy!”

Hết chương 95.
Bình Luận (0)
Comment