Trên sơn đình cô độc.
Ống tay áo cùng mái tóc dài của Tống Tiềm Cơ bị gió núi thổi bay.
Làn da hắn trắng nõn, sau khi say liền chuyển sang màu hồng nhạt.
Hương thơm ngào ngạt của rượu trái cây ngập tràn trong mũi, ngân hà trên đỉnh đầu lóe sáng, dưới sơn cốc vẫn đang đánh cờ.
Trong đêm đẹp như thế, Tống Tiềm Cơ nghiêng người dựa vào cột trụ loang lổ, chỉ cảm thấy như đang phiêu phù bồng bềnh lên xuống trên những đám mây.
Thiếu nữ váy vàng bĩu môi nói:
“Nếu ngươi thật sự hiểu sao không báo danh tham gia thi đấu, đi tranh cái vị trí dẫn đầu, mà lại một mình ở đây uống rượu giải sầu chứ?”
“Ta không thích lên sàn đấu, ta thích ở đây uống rượu”. Tống Tiềm Cơ lẩm bẩm.
Thiếu nữ nhíu mày. Con ma men này thật là ngang ngược vô lý, không bằng chính mình đem hắn đánh gục, chờ ván cờ kết thúc lại đánh thức hắn dậy, miễn cho hắn say xỉn nói linh tinh, quấy rầy tới sư phụ.
Trước mặt Kỳ Quỷ dám dõng dạc nói “Hiểu cờ”, chẳng khác nào trước mặt Kiếm Thần yêu cầu so kiếm cả.
Đúng là không biết lượng sức, không biết sống chết.
Nàng đi đến trước người con ma men này, mới vừa giơ tay lên, bỗng nhiên bắt gặp một đôi mắt trong veo như tuyết,
----- Khi ánh sao chiếu vào, đôi mắt ấy tỏa sáng lấp lánh, gợn sóng lăn tăn giống như nước Hồ Dao Quang.
Giống như biển rộng dưới ánh trăng, mênh mông bát ngát, chứa đựng vạn vật.
Khí chất như vậy kết hợp cùng lời nói cuồng vọng khi nãy của hắn hoàn toàn không tương xứng chút nào.
Hắn nói:
“ Đi ‘Bốn Ba’, ha, khác gì tặng không bữa ăn khuya. Còn không bằng đi ‘Bình Năm Tám’ ”
Tiếng cười không lớn lại rất nhẹ nhàng, rất tự tại.
Thiếu nữ hoàn hồn, thấy hắn thay đổi nước đi cho quân trắng, theo bản năng nhìn lại ván cờ, tính nhẩm một bước này.
Xác thực biết một chút, những cũng chỉ bình thường thôi, không có gì đặc sắc. Không thấy được có gì tinh diệu hơn so với nước đi ‘Bốn Ba’ của Lý Nhị Cẩu.
Nàng không khỏi cười nhạo:
“Đi ‘Bốn Ba’ còn có thể cố thủ được thành trì, nếu đi ‘Bình Năm Tám’ như ngươi nói, ta chỉ cần đi ‘Thượng Bảy Ba’, liền có thể một đao chặt đứt đường lui của ngươi”
Nàng nói xong liền có chút ảo nảo.
Nàng tốt xấu gì cũng là đệ tử bên người Kỳ Quỷ, tuy không phải là thân truyền, nhưng cùng một tên ma men tranh đấu cái gì vậy chứ?
Không phải sẽ làm mất mặt sư phụ sao?
Tống Tiềm Cơ không cần nghĩ ngợi, lại báo ra một nước cờ.
Sắc mặt Li Anh khẽ biến:
“Vừa rồi là do ta sơ ý nên thua ngươi một chiêu, nhưng về tổng thể ngươi căn bản không thắng được ta. Khuyên ngươi chớ lại để ta ra tay, miễn cho ngươi trầm mê trong cục, tự nhận lấy kết quả xấu”
Tu sĩ đánh cờ thường lấy thần thức tính toán suy đoán, bài binh bố trận. Nếu thần thức yếu ớt, không theo kịp bố cục ván đấu, nhẹ thì đầu óc choáng váng, tức ngực buồn nôn, còn nặng thì có thể hộc máu hôn mê.
Tống Tiềm Cơ cười nói:
“Nếu như ta thắng thì thế nào?”
Li Anh cả giận:
“Nếu ngươi thật sự có thể thắng, ta gọi ngươi là tổ tông gia gia cũng được. Nhưng nếu ngươi thua, ngươi phải quỳ xuống dập đầu gọi ta là cô nãi nãi. ‘Nhập Sáu Hai’ ”
Náng đáp lại lời của Tống Tiềm Cơ, hung hăng đi tiếp một nước cờ.
Nhưng nói xong, nàng mới tỉnh táo lại, nhìn xem sắc mặt sư phụ, thấy thần sắc của ngài vẫn nhàn nhạt, hai mắt hơi nhắm, không hề có ý tứ trách cứ nàng, lá gan của nàng không khỏi lớn hơn.
Cuộc sống của nàng từ nhỏ đã trôi chảy, không gặp qua khó khăn, cho nên nàng vẫn giữ được nét hoạt bát ngây thơ.
Thường ngày nhìn quen những thiên tài muốn bái Kỳ Quỷ làm sư phụ, cảm thấy bọn họ bất quá cũng chỉ đến vậy, trong lòng khó tránh khỏi sinh ra vài phần ngạo khí tự đắc.
Tống Tiềm Cơ không tỏ ý kiến, chỉ mở miệng đi tiếp một nước cờ.
Sơn đình cao xa tận mây, dưới cốc căn bản không thể nghe thấy âm thanh trên này. Nhưng trong lòng Li Anh lại vang lên tiếng đánh cờ thanh thúy rõ ràng.
Là nàng cùng con ma men kia đang đánh cờ mồm.
Nàng một lòng muốn đối phương phải tâm phục khẩu phục, cho nên ra chiêu càng ngày càng tàn nhẫn.
Từ lúc Tống Tiềm Cơ tiến vào trong đình đến giờ, hai người dưới cốc đã đánh qua bốn mươi nước cờ, hai quân đen trắng có lúc tăng lúc giảm.
Triệu Lâm hạ cờ với tâm thái vô cùng tức giận, Lý Nhị Cẩu thì cứ nhảy lên nhảy xuống hạ cờ. Ánh lửa trong chiếc đèn bàn tỏa sáng rõ, người đang theo dõi ván cờ khi thì kinh hô, khi lại thở dài.
Hai người trong đình cũng đã nói với nhau bốn mươi câu.
Âm thanh thiếu nữ uyển chuyên như chim hoàng anh, đôi khi lại dồn dập, đôi khi lại chần chờ.
Thanh âm Tống Tiềm Cơ lại mang theo men say tản mạn, dù cho đối phương có xung phong liều chết vây công hắn thế nào thì trước sau hắn vẫn đều chỉ mang theo ý cười.
Sau năm mươi nước, thế cục khó phân thắng bại chợt xảy ra dị biến.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của thiếu nữ chợt trở nên tái nhợt. Nàng đột nhiên quay đầu, kinh ngạc trừng mắt nhìn Tống Tiền Cơ:
“Ngươi, ngươi là đệ tử nhà nào?”
Tống Tiềm Cơ ngửa đầu, uống thêm một ngụm rượu trái cây, thỏa mãn mà nói:
“Ta chỉ là một ngoại môn đệ tử. ‘Bình Ba Chín’ ”
Li Anh không tin, nàng thấy người này mặc quần áo đơn giản mộc mạc nhưng trong tay lại cầm vò rượu tử ngọc giá trị liên thành, không nhận biết rõ lai lịch xuất thân của hắn.
Khả năng tính toán siêu phàm, kỳ lộ tuyệt diệu, nhưng lại im lặng vô danh.
Tu chân giới từ khi nào đi ra nhân vật như vậy?
Nàng vẫn không phục, nhắm mắt tiếp tục suy tính. Tính đến cả hơn trăm nước, cái trán đã mồ hôi ròng ròng, dính ướt tóc mái, ngàn vạn khả năng biến hòa đồng thời ở thức hải nàng trùng điệp tiến hành.
Không biết trải qua bao lâu, những đường cong ngang dọc trên bàn cờ đột nhiên trở nên vặn vẹo, gắt gao quấn chặt lấy nàng, quân trắng từ trên cao rơi xuống, như cự thạch đè lên ngực nàng.
Nhất thời nàng liền cảm thấy hô hấp khó khăn, trước mặt trở thành một mảng đen kịt.
“Bốp”
Ngay lúc cùng đường bí lối, bản thân bị chìm vào hắc ám, sau lưng nàng đột nhiên có người vỗ nhẹ một cái.
Một chưởng nhẹ nhàng không vận lực nhưng lại giống một thanh cự đao từ trên trời giáng xuống, nháy mắt trảm vỡ cự thạch đang đè lên ngực nàng.
“Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Tiểu Li, ngươi lần này đã biết rồi chứ?”
Lão giả gầy yếu ngồi trong đình nhàn nhạt nói.
“Sư phụ”
Thiếu nữ mở mắt, chợt thấy ánh sáng bạc từ sao trời trên cao chiếu xuống mặt đất, chấp sự trong cốc đang đốt đèn, ánh đèn sáng trưng chiếu lên mọi người tỏa bóng loang lổ.
Một cảm giác hoảng hốt, sống sót sau tai nạn dâng lên, khiến cho mũi nàng hơi chua xót, giống như phải chịu ủy khuất to lớn vậy:
“Đa ta sư phụ”
Lão giả mở mắt nói:
“Đi ‘Chín Bốn’ ”
Hắn tiếp nhận quân đen, tiếp nhận tàn cục, lại không có nhìn tới Tống Tiềm Cơ, trên mặt vẫn mang theo sắc thái mệt mỏi.
Nhưng một nước cờ vừa hạ xuống giống như diệu thủ sinh hoa, vén mây nhìn trăng vậy.
Tống Tiềm Cơ lắc đầu, mơ hồ nói:
“Đánh chạy người trẻ thì người già tới. Trẻ thì ngốc, già thì bệnh, ta tới đây làm gì không biết nữa?”
“Lớn mật”. Li Anh vẫn thở dốc không ngừng, quát to.
“Không sao”. Lão giả ngược lại cười.