Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 97 - Chương 97. Xuân Phong Say Mê (2)

Chương 97. Xuân phong say mê (2)
Chương 97. Xuân phong say mê (2)

Li Anh trừng mắt nhìn Tống Tiềm Cơ, nghĩ thầm, sư phụ mới vừa bị Thư Thánh lừa một vố, trong lòng đang không chỗ phát tiết, xuống tay sẽ nặng lắm đây.

Ngươi tự ngây ngốc đưa tới cửa, chỉ có thể trách ngươi xui xẻo thôi.

Lại thấy con ma men kia đang muốn mở miệng bỗng dừng lại, giống như đang tính toán nước cờ lợi hại.

Nụ cười của hắn biến mất, hắn hơi nhướng mày, giữa hai hàng lông mày toát ra một nét nghiêm nghị.

Hắn đột nhiên hét lớn một tiếng:

“Tới tốt. ‘Thượng Ba Sáu’ ”.

Âm thanh chấn động biển mây, rền vang núi rừng.

Li Anh liền cảm thấy hoảng sợ, không rõ lý do chợt khẩn trương hẳn lên.

Xuân phong thổi qua, mùi rượu tràn ngập, nét đỏ ửng trên mặt Tống Tiềm Cơ càng đậm.

Hai mắt lão giả ban đầu như giếng cổ không gợn sóng, cũng dần dần ngưng tụ thần thái sắc bén.

Li Anh lắng nghe đánh cờ mồm, trong lòng cũng thử đánh theo, nhưng thấy hai người giao thủ cả trăm nước, người tới ta đi, nhất thời thấy quân đen như rồng, lao ra khỏi trời cao, quân trắng như sông, cuồn cuộn không dứt.

Nàng càng nghe càng kinh hãi, không dám tính tiếp nữa, từ túi trữ vật lấy ra một quyển bút ký cùng một cái bút nhỏ, ngưng thần ghi chép lại kì phổ của hai người.

Nàng cảm thấy tối hôm nay thật vô cùng hoang đường, đúng thời điểm sư phụ đang chán nản lại có một con ma men xông tới, không ngờ đó lại là một con ma men với cờ lực trác tuyệt vô song.

Sư phụ trước đây từng nói nhẫn nại ốm đau tra tấn tất sẽ có phúc báo. Chẳng lẽ liền là hôm nay sao?

Đám đông xem cờ trên đài bỗng nhiên bùng nổ một trận hoan hô, âm thanh rung trời chuyển đất. Mọi người đổ xô xuống sơn cốc, hô to đúng là danh cục có một không hai.

Xem ra trận chung kết đã kết thúc, Lý Nhị Cẩu và Triệu Lâm đã phân ra thắng bại, Kì Thí đã định ra khôi thủ.

Nhưng còn ván cờ nơi sơn đình trên cao, liệu có ai biết?

Say sưa trong làn gió xuân, Tống Tiềm Cơ lảo đảo tiến lên hai bước, đánh giá khuôn mặt của lão giả.

Đôi mắt của lão giả tỏa thần quang rực rỡ, giống như vòng xoáy nơi sâu nhất của Tử Hải, đang cố gắng hút linh hồn của mọi người đi.

Sống lưng thẳng tắp như kiếm, cùng với dáng ngồi gầy yếu vừa rồi như hai người khác nhau vậy.

Tống Tiềm Cơ nghĩ thầm, đại gia này nhìn thì có vẻ tiều tụy gầy yếu nhưng tinh thần vẫn còn khá tốt.

Chẳng lẽ không phải bị bênh sao?

Vậy ta đây không khách khí nữa.

“ ‘Phi Tám Bảy’ ”

Chỗ tiêu điểm giao nhau ngay hình chữ ‘Nhật’ được gọi là ‘Phi’.

Li Anh tâm thần chấn động, người này chỉ quát nhẹ một tiếng nhưng lại mang theo khí thế bễ nghễ thiên hạ.

Nàng phảng phất như nhìn thấy một đầu diều hâu vật lộn với trời cao, một bước vọt lên trời.

Kỳ Quỷ nhíu máy:

“ ‘Đoạn Chín Hai’ ”

Một tòa núi cao từ hư không hiện ra, chặn đứng đường bay của diều hâu.

Tống Tiềm Cơ đứng ở trên ví trí ngôi sao của bàn cờ, muốn bứt ra mà rời đi.

Từng quân cờ đen từ bốn phía dâng lên, hóa thành từng tòa núi cao tiến về phía hắn.

Vạn sơn cản trở.

Tay áo Tống Tiềm Cơ tung bay, năm ngón tay phải xòe ra.

“Sa -----------”

Một thanh trường kiếm phá không mà tới.

Một đạo kiếm quang lạnh thấu xương bay ra, núi cao liền sụp đổ, hắc thạch vỡ vụn khắp nơi.

Có trường kiếm nơi tay, ai có thể cản được ta?

Tống Tiềm Cơ chém xuống một kiếm, kiếm khí phóng lên trời, một con sông lớn từ trên trời cao giáng xuống.

Hắn đạp lên đầu ngọn sóng, cơn sóng trắng ngập trời được kiếm thế của hắn điều khiển, cuồn cuộn lao nhanh.

Nhưng những ngọn núi cao màu đen lại lần nữa dâng lên, một ngọn so với một ngọn lại càng cao hơn, chia cắt đất trời, cắt đứt dòng sông của hắn.

Tống Tiềm Cơ súyt nữa bị xô ngã, hắn điều khiển Bạch Hà xuyên thẳng vào giữa, gây nên tiếng nước nổ vang đinh tai nhức óc.

Vòm trời chấn động, vô số viên thiên thạch màu đen thật lớn rơi xuống, như thiên ngoại vẫn thạch nện xuống đầu hắn.

Tống Tiềm Cơ huy động tay áo, ngàn cơn sóng lớn dưới chân trọng điệp lại với nhau nâng hắn lên cao.

Trường kiếm chém ra, kiếm quang sáng như tuyết từ một chia làm mười, từ mừơi chia làm trăm, từ trăm lại hóa ngàn, cuối cùng hóa thành vạn kiếm cùng phát.

Thiên thạch màu đen bị kiếm quang xuyên qua, bắn ra thành ngàn vạn bạch quang rồi sụp đổ.

Vô số thiên thạch rơi xuống lấp kín toàn bộ màn trời.

Nhật nguyệt mất đi ánh sáng, vạn vật trở nên tối đen.

Chỉ còn lại một con sông dài màu trắng, sinh cơ không ngừng.

Đến lúc này, Tống Tiềm Cơ cũng đã quên đi ván cờ, quên đi sơn đình, quên hết mọi thứ.

Hắn lấn núi vượt biển, vung kiếm trảm thiên.

Trời sập, thiên thạch vỡ vụn.

Đất sụt, sông lớn tán loạn.

……..

Tống Tiềm Cơ mở mắt ra, thần sắc mơ hồ.

Sơn đình vẫn như cũ, xuân phong vẫn như cũ, sao trời lặng lẽ rơi vào trong ngực.

Hắn dần dần hoàn hồn.

Lão giả cười to:

“Thống khoái”

Ánh mắt hắn sáng ngời, như thiêu đốt sinh mệnh chi hỏa, trở về những năm toàn thịnh.

“Ta đã rất lâu rồi không bày trận”. Hắn nói.

Ngày thường nếu có dùng thì đều là tiện tay mà thôi, không thể gọi là bày trận được.

“Ta cũng đã lâu không dùng kiếm”. Tống Tiềm Cơ khen:

“Thật là trận thuật lợi hại”

Kỳ Quỷ nói:

“Thật là một kiếm pháp ngoan tuyệt”

Bọn họ nhìn nhau cười.

Li Anh ngẩn ngơ:

“Rốt cuộc ai là người chiến thắng?”

Kì phổ nàng đang viết còn chưa xong, hai người liền đã nhập định.

“Tuần hoàn kiếp, không phân biệt thắng bại”. Kỳ Quỷ nói.

Li Anh ngạc nhiên.

Dù cho sư phụ không sử dụng linh khí, chỉ ở trong thức hải lấy bàn cờ bày trận, nhưng trên đời này vẫn còn có người có thể thoát ra khỏi vây trận của sư phụ nàng sao?

Kỳ Quỷ trầm giọng hỏi:

“Hậu sinh, ngươi là bị nhà tan cửa nát, thân mang huyết hải thâm thù sao?”

Hắn nghĩ, nếu ngươi có thù oán, ta sẽ báo thù giúp ngươi.

Tống Tiềm Cơ nói:

“Ta không có”

“Ngươi là mang theo nhẫn nhục, chịu oan khuất to lớn sao?”

Ngươi nếu như bị oan, ta cũng sẽ thay ngươi giải oan.

“Ta cũng không có”. Tống Tiềm Cơ lắc đầu.

Kỳ Quỷ ngạc nhiên:

“Vậy sao lấy ngươi tuổi còn trẻ, lại có kiếm pháp ngoan tuyệt như vậy”

Tống Tiềm Cơ nấc lên một tiếng:

“Ta cũng không biết làm sao”

Câu này nói đến không đầu không đuôi, làm cho Li Anh cảm thấy cực kỳ khó hiểu, lại cực kỳ tò mò.

Kỳ Quỷ thấy đối phương giống như có nỗi khổ khó nói cho nên cũng không ép hỏi nữa:

“Ngươi là hậu sinh nhà ai? Theo học người nào?”

“Không sư không môn, Tự học thành tài”. Tống Tiềm Cơ nói.

“Vì sao phải tự học?”

“Vì, vì….”

Đầu óc Tống Tiềm Cơ đột nhiên trở nên mơ hồ, hắn nhớ tới thời điểm xông vào tuyệt địa lấy cầm phổ, bị vây hãm phải học kỳ đạo để phá trận thoát ra. Đó đã là chuyện của rất nhiều năm về trước rồi.

Hắn cũng không muốn nhiều lời nhưng một ván cờ vừa rồi đã khiến trong tâm hắn đối với vị đại gia này nảy sinh sự thân cận, cho nên liền nói ngắn gọn:

“Nói thẳng ra là cũng chỉ vì một nữ nhân”

Đáp án này khiến cho một già một trẻ trong đình phải kinh ngạc không thôi.

Kỳ thật Tống Tiềm Cơ cũng rất kinh ngạc.

Hắn nghĩ, với cờ nghệ của hắn có thế tồn tại thoát ra khỏi huyệt mộ của đại năng Thiên Cừ Vương, có thể lấy đi cầm phổ hắn trân quý, thì cũng được tính là một cao thủ.

Vậy mà tối này lại không thắng được một lão giả ốm yếu, chỉ có thể cầm hòa.

Tên khốn kiếp nhà ngươi, Thiên Cừ Vương, ngươi thật là không được tích sự gì.

Quả nhiên là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Đại gia vĩnh viễn vẫn là đại gia.

Hắn sau này sẽ không dám nói là ‘Hiểu chơi cờ lắm’ nữa.

Bể học vô biên, đương nhiên chỉ biết một chút thôi.

Hết chương 97.
Bình Luận (0)
Comment