Kỳ Quỷ kinh ngạc, với kinh nghiệm và tu vi của hắn, nhìn một thiếu niên mới mười lăm, mười sáu tuổi, thường chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn rõ hết.
Nhưng hắn lại nhìn không thấu người trước mặt này.
Vốn tưởng rằng có thể luyện ra kỳ lộ, kiếm pháp như vậy, nhất định phải là người có tấm lòng kiên định, bất động như núi, việc gì có thể làm được bảy phần cũng phải cố thành mười phần.
Thêm nữa phải có thiên phú cực cao, thiên tư trác tuyệt, nhất định mắt cao hơn đầu, kiêu ngạo tự đắc, ai cũng không để vào mắt.
Một người như vậy, cũng dính vào ái tình sao.
“Vì một nữ nhân sao?”. Hắn không kìm được mà tò mò:
“Nàng là đạo lữ của ngươi à?”
Tống Tiềm Cơ nâng vò rượu lên uống một ngụm, rượu theo khoé miệng xuôi xuống, làm ướt vạt áo trước:
“Không tính là đạo lữ”
Bọn họ chưa từng làm lễ, cũng chưa hợp tịch, nhiều nhất chỉ nắm tay, xác thực không tính là đạo lữ.
Diệu Yên sau đấy thành đôi với Chúa cứu thế Vệ Chân Ngọc, cũng không tính là tái giá.
Li Anh bỗng nhiên khó chịu:
“Không phải đạo lữ, ngươi còn vì nàng mà học cờ! Chẳng lẽ ngươi thấy việc học vô cùng dễ dàng, chỉ cần cầm một quân lên liền ngộ đạo sao?”
“Nào có dễ dàng như vậy. Ta cũng không phải là thiên tài. Ban đầu học đến mức mất nửa cái mạng, đợi ta quay lại, nàng ấy chỉ nói hai chữ….”
“Đa tạ ư?”. Li Anh cướp lời:
“Nếu ngươi đã vì nàng mà làm đến mức như vậy, nàng khẳng định rất biết ơn ngươi, sẽ nói đa tạ ngươi!”
Nói xong nàng liền lè lưỡi. Trước mặt sư phụ, nàng vốn không nên xen lời.
Nhưng thấy sư phụ tâm tình cực tốt, khoé môi mang ý cười, còn tán thưởng mà liếc nàng một cái.
Có thể thấy sư phụ cũng rất muốn biết, chỉ là ngại bát quái.
Li Anh đáp lại ánh mắt của Kỳ Quỷ, sư phụ muốn biết, đệ tử sẽ làm thay, ngài cứ yên tâm đi.
“Ha, nàng vĩnh viễn không nói đa tạ với ta. Những điều ta làm vì nàng đều là lẽ đương nhiên. Nàng nói hai chữ, đó là, ‘Không Tệ’ ”. Tống Tiềm Cơ cười đến mức sặc cả rượu:
“Khi đó ta còn nghĩ rằng bản thân cửu tử nhất sinh, có thể đổi lấy hai chữ ‘Không tệ’ của nàng đã là đáng giá lắm rồi”
Hắn mặc dù cười nhưng hai mắt Li Anh lại chua xót, nàng đặt xuống chiếc bút trâm hoa, giơ tay dụi dụi mắt.
“Bộp!”. Lão giả chợt vỗ lên bàn đá.
Cạnh bàn ẩn hiện vết nứt.
Li Anh cả kinh, nếu không phải Trích Tinh Đài của Hoa Vi Tông có trận pháp bảo vệ, đình tử này đã sớm sụp rồi.
“Hậu sinh, nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản!”. Kỳ Quỷ tức giận nói:
“Ngươi giờ bái ta làm sư, muốn lấy nữ nhân nào mà không lấy được chứ? Bất kể là tiên nữ trên trời hay là Diệu Yên dưới mặt đất, lão phu cũng làm chủ cho ngươi!”
Li Anh lòng thầm nghĩ, sư phụ mấy năm nay thờ ơ mỏi mệt, đến cả đại sự của Tử Vân Quan cũng không quản, vậy mà lại đi quản nhân duyên của một người trẻ tuổi.
Nếu không có gì phát sinh, về sau người này có lẽ là sư huynh của nàng.
Mặc dù là một con ma men mê rượu, nhưng lại không khiến người ta chán ghét, bổn cô nương nhận rồi.
Cùng lắm thì, mỗi ngày lúc ta sắc thuốc cho sư phụ cũng hâm rượu cho ngươi uống luôn.
Tống Tiềm Cơ nghe thấy hai chữ Diệu Yên sợ đến mức vội vàng xua tay:
“Đừng đừng đừng, đại gia, ngài ngàn vạn lần đừng làm chủ cho ta, đánh chết ta cũng không lấy Diệu Yên đâu! Ngài mà muốn ta lấy, ta liền trở mặt với ngài đấy!”
“A?”. Li Anh ngạc nhiên:
“Ngươi không thích Diệu Yên tiên tử sao?”
“Không thích!”. Tống Tiềm Cơ đập bàn, nói một cách chắc nịch:
“Không hiếm lạ!”
Li Anh nghĩ thầm, người trong lòng hắn rốt cuộc là vị nữ tu nào.
Đến tư dung tuyệt thế, được xưng là ‘Đệ nhất mỹ nhân’ Tu chân giới như Diệu Yên tiên tử hắn cũng không hiếm lạ.
Ta nếu sinh sớm vài năm, gặp được hắn sớm hơn người kia, để sư phụ thu hắn nhập môn, làm sư huynh muội với hắn. Ta chỉ cần đối tốt với hắn, hắn cũng không đến mức đêm nay một thân một mình mượn rượu giải sầu.
Người này nếu không phải vì bị tình ái vây khốn, uống rượu trầm mê, nhất định sẽ là thiên tài thành danh sớm nhất, cử thế vô song.
Đợi có vị trưởng bối nào đó xem trọng hắn, muốn làm chủ hôn cho hắn, hắn liền vì nàng mà đập bàn nói, không hiếm lạ, ta đã có sư muội rồi.
Li Anh nghĩ đến đây liền nhịn không được mà bật cười.
Nhưng nàng còn nhỏ tuổi, như chim non mới rời tổ, cái hiểu cái không, cũng chẳng biết nỗi lòng này từ đâu mà đến.
Kỳ Quỷ hiểu biết rộng, liếc nhìn nữ đệ tử của mình đang cúi đầu cười, trong lòng liền hiểu rõ, chầm chầm nói:
“Ta cũng thấy Diệu Yên thường thường thôi, ngươi xem đồ nhi này của ta, không nổi danh là vì nàng không thích ra mặt, thật ra luận về tài nghệ dung mạo, luận về thiên phú, xuất thân, có cái nào không bằng Diệu Yên?”
Li Anh hai má ửng hồng, thấp giọng nói:
“Sư phụ tán thưởng như vậy, con ngàn vạn lần không dám so với Diệu Yên tiên tử đâu”
Nàng vốn tự do tự tại, vô tư hồn nhiên, lúc này đột nhiên lại thấy ngượng ngùng, chẳng còn chút khí thế như ban nãy lúc đánh cược bắt người ta gọi là cô nãi nãi.
“Có gì mà không dám so”. Tống Tiềm Cơ nhìn nàng chằm chằm trong giây lát, lớn tiếng nói:
“Ngươi chỉ cần chân thành đối đãi chính mình và người khác là đã mạnh hơn Diệu Yên cả ngàn vạn lần rồi!”
Li Anh ngửi thấy hương rượu trái cây trên người hắn, sắc mặc còn đỏ hơn so với ngươi uống say, khẽ quát:
“Nói lời hỗn trướng”
Tống Tiềm Cơ mờ mịt:
“Ta chỉ nói thật, hỗn trướng ở đâu?”
“Ta không phải mắng ngươi hỗn trướng, ta chỉ là….”. Li Anh vội la lên:
“Người khác nói gì ngươi đều coi là thật hả?!’
Nữ tu kia khiến hắn trải qua bao nhiêu đau khổ mà hắn vẫn nhớ đến còn nàng mới chỉ nói mấy câu hắn đã bắt lỗi rồi.
Vừa nghĩ đến đây, nước mắt liền không chịu khống chế mà tuôn rơi.
Tống Tiềm Cơ kinh hãi.
Hắn nhìn về phía cụ ông kia, ánh mắt cầu cứu.
Lại thấy hắn chỉ cười cười, khoát tay không quản, tựa như thấy vậy mừng lắm.
Tống Tiềm Cơ chợt thấy to cả đầu.
Hà Thanh Thanh tìm đến hắn khóc, Mạnh Hà Trạch cũng thế, đến Kỷ Thần cũng tìm hắn khóc lóc.
Giờ đến cả một tiểu cô nương bèo nước gặp nhau cũng khóc trước mặt hắn.
Tính số năm đã sống, hắn có thể làm gia gia tổ tông của đối phương, sao có thể không biết xấu hổ mà khi dễ người ta.
Tống Tiềm Cơ vội nói:
“Được rồi, là ta hỗn trướng, do ta hỗn trướng, ta có chỗ nào không đúng ta bồi tội với ngươi, ngươi đừng khóc nữa”
“Sao ngươi lại xin lỗi?”. Li Anh cũng không quản sư phụ đang ở bên, khóc càng lợi hại hơn:
“Tính tình này của ngươi, chẳng trách bị nữ tu lừa gạt!”
Tống Tiềm Cơ thầm nghĩ, ta xin lỗi cũng không đúng?
Có nói lý không thế.
“Vậy ngươi nói xem phải làm sao, cô nãi nãi”
Khuôn mặt Li Anh đầy nước mắt, tròng mắt khẽ chuyển, không biết ngày thường hắn theo đuổi nữ tu kia thế nào.
Có phải giống trong thoại bản, hoa tiền nguyệt hạ, ngâm thơ đối chữ, lấy lòng mĩ nhân không?
Nàng chơi xấu đáp:
“Ngươi hát ta nghe một bài đi”
Tống Tiềm Cơ cười khổ:
“Ta không biết hát”
“Vậy ngươi kể chuyện cười cho ta nghe”
“Ta cũng không biết kể chuyện cười”
Li Anh giậm chân:
“Thế ngươi làm thơ cho ta, không được phép nói không biết nữa!”
“Ta quả thực không biết mà, làm bài vè được không?”
Li Anh vội gật đầu, đưa cây bút trâm hoa cho hắn.
Tống Tiềm Cơ cầm bút ngẫm nghĩ, hạ bút xuống bàn đá, viết lưu loát liền mạch:
“Muốn gửi hương rượu vào gió xuân
Ân oán vạn sự nay chẳng màng
Thiên hạ Anh Hùng ai địch thủ
Cầu tiên chẳng bằng ——“
Viết đến ba chữ cuối cùng, bàn đá liền bị một cuốn sổ chặn lại.
Bên trên là kì phổ ban nãy Li Anh mới ghi lại, vết mực còn chưa khô.
Li Anh đang muốn lấy đi, Tống Tiềm Cơ lại không muốn bị ngắt quãng nền liền viết thẳng lên quyển sổ của nàng:
“Trồng khoai tây”
Ha ha một tiếng, thiếu nữ buột miệng cười.
“Cầu tiên chẳng bằng trồng khoai tây, trồng khoai tây là cái gì? Ngươi viết bừa đúng không?”
Tống Tiềm Cơ cười đáp:
“Không phải viết bừa, ta trồng khoai tây thật mà”
Li Anh đang muốn hỏi sao ngươi lại trồng cái này, chợt nghe thấy phía triền núi truyền đến tiếng bước chân, tiếng nói chuyện ồn ào.
“Tống sư huynh, huynh có ở đây không?”. Vô số thanh âm vang lên, làm đám chim chóc vội sải cánh bay.
Trong bóng tối, ánh lửa uốn lượn như trường long, một đường kéo dài lên tận đỉnh núi.
“Ta ở đây”. Tống Tiềm Cơ hô lên một tiếng, nói với ông cụ đang ngồi hóng mát:
“Có người tới tìm ta, ta đi trước đây”
Hắn loạng choạng đứng dậy, Li Anh muốn tiến lên đỡ thì hắn đã bám lấy trụ đình mà đứng vững, ra hiệu không cần.
Kỳ Quỷ cười đáp:
“Đêm nay gặp gỡ ngắn ngủi, ta trước tặng ngươi nửa cuốn kì phổ, lúc nào rảnh ngươi có thể xem, lấy mà giết thời gian”
Kỳ phổ?
Tống Tiềm Cơ nghe hắn nói nhẹ nhàng, lại thấy hắn lấy ra một quyển sổ mỏng đến cả trang bìa cũng không có, căn bản không giống mấy loại như ‘Kỳ kinh thập tam thiên, ‘Tứ tử phổ’.
Càng giống ‘108 loại hình đời này nên học’, ‘Một quyển sach dạy ngươi trở thành cao thủ kỳ đạo’ hay ‘Danh phổ độc nhất vô nhị, giúp ngươi thiên hạ này không còn địch thủ’ hơn.
Trước kia lúc chạy trốn hắn từng đến chợ, trà trộn vào nhân gian, có vài ông cụ sau khi ngủ trưa dậy liền ngồi dưới bóng cây râm mát vừa quạt vừa chơi cờ.
Sạp hàng bên cạnh bày bán mấy loại sổ tay này.
Tống Tiềm Cơ tiện tay nhận lấy:
‘Đa tạ”
Không lâu sau, một tốp người ùa vào trong sơn đình, vây lấy hắn.
Li Anh ngẩn ngơ, có người lấy khăn lụa ra lau mồ hôi cho hắn, có người choàng áo, đút canh giải rượu cho hắn.
Bọn họ đều mặc y phục của ngoại môn đệ tử Hoa Vi Tông, dùng ánh mắt kính nể, sùng bài nhìn hắn, tựa như hận không thể nâng kiệu tới khiêng hắn đi.
“Không cần đỡ, ta không say!”. Tống Tiềm Cơ thân khoác áo choàng, đi vài bước liền quay đầu lại vẫy tay:
“Tiểu cô nương, lão đại gia. Có duyên lại gặp!”
“Tống sư huynh, huynh nói gì thế, đình kia rõ ràng đâu có ai”. Mạnh Hà Trạch kinh ngạc.
“Không có ai sao?”. Tống Tiềm Cơ ngạc nhiên:
“Các ngươi không thấy sao?”
Ngoại môn đệ tử đồng loạt lắc đầu, thề thốt:
“Quả thực không có ai, chỉ có hai phiến lá rơi thôi”
“Sư huynh uống nhiều quá rồi, mau quay về với bọn đệ đi. Huynh ra ngoài mãi chưa thấy về khiến cho mọi người đều vô cùng lo lắng”
“Ta quả nhiên say rồi”
Uống say rồi phát huy không tốt, không đánh thắng ông cụ kia cũng bình thường.
Tống Tiềm Cơ cười cười, để mặc Mạnh Hà Trạch đỡ mình đi.
Minh nguyệt đa tình, xuân phong vẫn vậy.
Li Anh ngơ ngẩn nói:
“Con thấy hắn kì lộ cô tuyệt, cứ tưởng hắn không có bằng hữu nên mới uống rượu một mình, nào ngờ….”
“Hắn quả thực không có bằng hữu”. Kỳ Quỷ thở dài.
Li Anh nhìn bóng lưng hắn xa dần.
Hắn được vây trong đám người, được chăm sóc rất tốt.
Bằng hữu đồng hành, chúng tinh phủng nguyệt.
Li Anh chợt thấy hắn rất cô độc, tựa như một người đi trong gió tuyết gào thét giữa đêm khuya.
Ánh trăng chiếu lên người hắn, lạnh lẽo, tựa như một trận tuyết rơi.