Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 99 - Chương 99. Nhân Sinh Mấy Hồi (1)

Chương 99. Nhân sinh mấy hồi (1)
Chương 99. Nhân sinh mấy hồi (1)

“Không viết trên giấy lại viết trên bàn, ta đem đi thế nào đây. Đâu thể đem cả cái bàn của Hoa Vi Tông đi nhỉ”. Li Anh cúi đầu, cẩn thận nhìn vết tích trên bàn, dùng ngón tay chạm nhẹ:

“A!”

Nàng nhẹ giọng hô, vết mực lún xuống, vụn đá dính lên ngón tay.

Kỳ Quỷ thổi một khụm khí, tầng bụi trên bàn bay lên, trên bàn lưu lại chữ được khắc rõ ràng.

“Bút lực khắc đá, trông nặng mà lại nhẹ, căn cơ không tồi”. Hai mắt Kỳ Quỷ càng sáng ngời.

“Con nghe nói người nổi bật nhất ở Thư Hoạ Thí là Triệu Mộc và Vệ Trạm Dương, cũng phải vận khí đả toạ nửa canh giờ, khí tức điều tiết đến đỉnh điểm mới có thể động bút trên vách đá, mỗi người viết xuống một câu thơ. Người này nhấc bút liền viết, một hơi viết liền bốn câu, há chẳng phải còn lợi hại hơn bọn họ sao?”. Li Anh phủi tay nói.

Nàng lấy ra mực nước cùng giấy trắng, cẩn thận đem chữ viết trên bàn in lên giấy:

“Thế này là được, đỡ phải mang bàn đi”

Kỳ Quỷ thấy nàng yêu thích, thở dài từ ái:

“Tuổi con còn nhỏ đã gặp được nhân vật như vậy chưa chắc đã là chuyện tốt”

Li Anh cái hiểu cái không, chỉ cười đáp:

“Sư phụ bao giờ thì thu hắn nhập môn?”

“Ta cứ tưởng rằng có thể thu nhận đồ đệ tốt hơn cả Vệ Bình, nhưng một khắc bài thơ trên bàn đá kia xuất hiện liền biết chưa chắc”

Kỳ Quỷ lẩm bẩm:

“ ‘Thiên hạ Anh hùng ai địch thủ’, tính khí kiêu ngạo như vậy, sư phụ nào có thể áp chế nổi?”

“Hắn vốn chưa bái sư, công pháp có thể luyện ở ngoại môn Hoa Vi Tông cũng không nhiều, hắn tự học kì đạo thư đạo ở đâu vậy nhỉ?”. Li Anh khó hiểu.

“Con đã đoán ra hắn là ai sao?”

“Tống Tiềm Cơ!”. Ánh mắt Li Anh xoay chuyển:

“Ban nãy những người kia mặc y phục của ngoại môn đệ tử Hoa Vi Tông, gọi hắn là Tống sư huynh, hận không thể khiêng hắn đi. Ở ngoại môn Hoa Vi Tông có uy danh như vậy, người người kính trọng, lại còn họ Tống, không phải Tống Tiềm Cơ thì còn có thể là ai?”

“Hắn rất nổi danh sao?”. Kỳ Quỷ hỏi:

“Vì sao?’

Li Anh hứng trí bừng bừng, trước kể mấy đoạn mà tu sĩ trẻ tuổi thích nhất, tỉ như việc hái hoa ở Hồ Dao Quang, xông vào hội thưởng hoa …..

Sau lại nói đến vấn đề mà chưởng môn, trưởng lão các phái quan tâm nhất:

“Toàn bộ ngoại môn Hoa Vi Tông, đều bị hắn làm cho không yên ổn nổi, không ngày nào không đòi bãi công. Đăng Văn nhã hội lần này, các môn phái khác ngoài mặt không nói nhưng ở sau lưng đều cười nhạo chưởng môn Hoa Vi Tông vô năng, đến cả một đám ngoại môn đệ tử cũng không quản nổi”

Kỳ Quỷ nghe vậy, sắc mặt càng ngưng trọng, lẩm bẩm:

“Khó rồi đây”

Tính tình như của Tống Tiềm Cơ, thật sự sẽ nguyện ý làm đệ tử người khác sao?

Hắn nếu nguyện ý nổi danh, sớm đã giành lấy hai vị trí dẫn đầu của Kỳ Thí và Thư Hoạ Thí rồi.

“Chưa từng thấy sư phụ lo âu như vậy”. Li Anh nói:

“Thật sự khó đến thế sao?”

“Ta cũng không phải ‘Đa Tình Tử’, ta không tự luyến như hắn, hắn được đám học sinh ngu ngốc ở Thư Viện tâng bốc thành quen, cho rằng người trong thiên hạ đều nguyện ý gọi hắn là sư phụ. Ta cũng không giảo quyệt đa nghi như hắn, hắn tính đủ mọi kế, còn chẳng biết đồ đệ đang ở đâu, ta chỉ ngồi trong đình mà có thiên tài tự mình tìm đến cửa”

Kỳ Quỷ vừa mừng vừa lo, lo là phải làm sao để thu phục được Tống Tiềm Cơ, mừng là vì cuối cùng cũng nhanh hơn Thư Thánh một bước.

…………

Tống Tiềm Cơ được người đỡ lấy, miệng cứ mơ hồ lẩm bẩm:

“Nhân sinh,

Nhân sinh mấy hồi thương chuyện cũ

Như xưa bóng núi gối sông sâu”

Hắn vẫn quay đầu, nhìn về hướng đình viện:

“Đại gia, có duyên lại gặp, lại đánh một ván!’

Mạnh Hà Trạch nhẹ giọng nói:

“Tống sư huynh, trên núi chỉ có mình huynh thôi, huynh lấy rượu này ở đâu ra thế?”

Sao có thể để Tống sư huynh uống rượu mạnh như vậy, có chuyện gì bất trắc thì phải làm sao?

Hắn lấy  vò rượu từ trong tay Tống Tiềm Cơ, lấy dũng khí thử uống một hớp…

Vị chua ngọt của nho và mơ, lẫn với hương thơm ngào ngạt của hoa đào tràn ngập khoang miệng.

Nước trái cây ngâm đường sao?!

Không, vẫn có vị rượu, có vẻ là rượu trái cây. Nhưng rượu này cũng quá nhạt đi?

Ánh mắt Mạnh Hà Trạch nhìn Tống Tiềm Cơ đột nhiên thay đổi.

Hoá ra Tống sư huynh không phải không gì không thể.

“Từ nay về sau, không ai được cho Tống sư huynh uống rượu”. Hắn căn dặn đám ngoại môn đệ tử.

“Vâng!”

Tống Tiềm Cơ lớn giọng nói:

“Ta muốn uống rượu!”

“Tống sư huynh, huynh thi xong liền đi đâu thế. Bọn đệ tìm huynh khắp nơi”. Mạnh Hà Trạch tiện tay tịch thu vò rượu tử ngọc, chuyển đề tài:

“Mọi người còn làm biểu ngữ cho huynh đấy. Mau lấy ra, để Tống sư huynh xem xem!”

Mạnh Hà Trạch hôm nay cũng phải thi đấu trên lôi đài, cho nên đám ngoại môn đệ tử đành chia làm hai đường, đại bộ phận đi đến quảng trưởng trợ uy cho Mạnh sư huynh, phụ trách đạo cụ và hiệu ứng sân khấu, một bộ phận nhỏ thì đi tới Thải Thạch Khê trưng biểu ngữ, hoan nghênh Tống sư huynh tới thi.

‘Ba’ một tiếng, biểu ngữ nghênh gió mở toang, dài tới mười trượng, nền trắng chữ đen, chữ cực lớn.

‘Nhiệt liệt chúc mừng Tống sư huynh viên mãn tham gia Thư Hoạ Thí’

Người biết thì hiểu là bọn họ tới đón người rồi chúc mừng, người không biết lại tưởng là bãi công đòi lương bên đường.

Tống Tiềm Cơ thấy mà kinh ngạc, vậy mà còn có trò so với ‘nằm trên ghế dựa khiêng đi quảng trường ngoại môn diễu hành’ còn mất mặt hơn.

Chỉ có thể thầm may mắn bản thân chuồn đi sớm.

“Tuỳ tiện đi lòng vòng thôi, nghe cầm, chơi cờ”. Tống Tiềm Cơ nói:

“Không có vấn đề gì”

Mạnh Hà Trạch gật đầu:

“Thật sự không sao thì tốt”

Tống Tiềm Cơ phần lớn thời gian đều vùi đầu trồng trọt, hôm nay ngược lại, đêm rồi còn chưa quay về Tống Viên.

Hắn sợ có người lòng mang ý xấu, lợi dụng lúc Tống Tiềm Cơ đi một mình mà tìm hắn gây rắc rối.

Hắn ở Võ Thí biểu hiện cực tốt, không ít trưởng lão môn phái tỏ ý muốn thu làm đồ đệ, đêm nay lần lượt tới thăm dò ý tứ hắn, hắn lại chẳng có lòng dạ nào ứng phó.

Hắn đem theo toàn bộ ngoại môn đệ tử đồng loạt xuất động, chia thành sáu nhóm nhỏ tìm kiếm, gần như lục tung toàn bộ Hoa Vi Tông.

Khiến cho Giới Luật Đường trợn mắt tức giận, Chấp Pháp Đường kêu khổ không thôi.

Hết chương 99.
Bình Luận (0)
Comment