Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 100 - Chương 100. Nhân Sinh Mấy Hồi (2)

Chương 100. Nhân sinh mấy hồi (2)
Chương 100. Nhân sinh mấy hồi (2)

“Tống sư huynh, Mạnh lão đệ, chuyện không hay rồi!”

Hai bóng người chạy đến, hét to.

Tống Tiềm Cơ chăm chú nhìn, lại là hai tên đam mê cờ bạc Từ Khán Sơn và Khâu Đại Thành.

“Hôm nay không cược!”. Hắn xua tay.

Từ Khán Sơn vội đáp:

“Nơi này là địa giới của Trích Tinh Đài, Hoa Vi Tông từ xưa đã có quy tắc, ngoại môn đệ tử cấm đến gần! Mạnh sư đệ, Chấp Sự Trưởng Triệu Ngu Bình biết các ngươi tới, đang đem theo chấp sự thủ hạ và đệ tử Chấp Pháp Đường tới bắt các ngươi đưa đi xét xử đấy!”

“Còn dong dài cái gì, mau rời khỏi đây thôi”. Khâu Đại Thành thúc giục.

Mạnh Hà Trạch bỗng nhiên biến sắc. Hắn đang thấy kỳ quái, sao hôm nay Chấp Sự lại hảo tâm ngầm bảo bọn hắn tới Trích Tinh Đài tìm người.

“Kẻ nào rời đi được?”. Một tiếng cười lạnh vang lên.

Tiếng bước chân gấp gáp, bóng người chập chờn, trong nháy mắt ngọn núi sáng bừng.

Hơn trăm đệ tử Chấp Pháp Đường eo đeo đao kiếm vây kín đám người Mạnh Hà Trạch.

Triệu Ngu Bình chầm chậm bước ra:

“Ngoại môn đệ tử Mạnh Hà Trạch, môn phái biết ngươi đã sớm có phản tâm, lại vì thương tiếc nhân tài nên mới vô cùng bao dung bỏ qua cho ngươi, nhưng nay ngươi lại đem người tự tiện xông vào Trích Tinh Đài, gây ra sai lầm to lớn, còn không thúc thủ chịu trói?”

Hắn cố ý làm khó dễ Mạnh Hà Trạch, không nhắc đến Tống Tiềm Cơ, chắc chắn Tống Tiềm Cơ không thể ngồi xem không quản.

Ám toán lần trước bị một vị nữ tu bạch y tay vác đại đao, lai lịch bất minh làm hỏng.

Lần này xuất minh chiêu, bên người Tống Tiềm Cơ rốt cuộc có vị cao thủ kim đan thứ hai bảo vệ không, đêm nay liền biết.

Gió thổi hiu hiu, lá rụng xào xạc.

Một đám ngoại môn đệ tử tu vi không cao rơi vào trùng vây, hoảng sợ nhìn nhau.

Mạnh Hà Trạch cười lạnh, chầm chậm rút kiếm ra.

Thân kiếm cùng vỏ kiếm cọ xát, phát ra tiếng kêu chói tai. Phảng phất như một tiếng ra lệnh, toàn bộ ngoại môn đệ tử đồng loạt rút kiếm.

Tống Tiềm Cơ ấn giữ chuôi kiếm của Mạnh Hà Trạch.

Hắn vẫn say, thấp giọng mơ hồ:

“Tụ quang phù ta cho ngươi đâu”

Mạnh Hà Trạch vui vẻ, linh quang hiện ra.

Một chùm ánh sáng chói mắt dâng lên từ lòng bàn tay hắn, chiếu thẳng trời đêm.

Triệu Ngu Bình vốn tưởng rằng hắn chiếu ra pháp khí, sớm đã chuẩn bị từ trước, lại chỉ thấy một tấm phù chú phát sáng, không khỏi ngẩn người.

Thế nhưng chỉ trong phúc chốc, những tiếng hô vang lên khắp bốn phương tám hướng, thanh thế cực lớn truyền qua núi , khiến đất rung núi chuyển,:

“Là phù của Mạnh sư huynh!”

“Bên kia tìm thấy Tống sư huynh rồi!”

Ngoại môn đệ tử đi tìm kiếm Tống Tiềm Cơ từ Hồ Dao Quang sang Phong Yên Cốc, từ vô số đỉnh núi đến rãnh nước đều tràn về đây, thấy phù mà tới, theo ánh sáng mà tìm đến.

Đội ngũ hàng trăm người của Chấp Sự và Chấp Pháp Đường bị hàng ngàn người bao vây chính giữa.

Triệu Ngu Bình nhìn bốn phía, trên trán toát mồ hôi lạnh.

Võ lực trấn áp thì dễ nhưng Đăng văn nhã hội còn chưa xong, không thể giết người đến máu chảy thành sông, sẽ bị các môn phái khác chỉ trích.

Hắn tuỳ cơ ứng biến, lớn giọng nói:

“Chư vị ngoại môn đệ tử, ai bắt được Mạnh Hà Trạch sẽ thưởng ba trăm linh thạch!”

Tiền tài dễ lay động nhân tâm nhất, nhưng lúc này lại không có ai động đậy.

Binh khí của ngoại môn đệ tử không hề chuyển hướng, thần sắc vẫn kiên nghị như trước, tựa như không hiểu hắn đang nói gì.

Sắc mặt Triệu Ngu Bình đỏ bừng.

Rốt cuộc từ khi nào mọi chuyện đã thay đổi.

Trước đây hắn chỉ cần tốn ba linh thạch đã có thể khiến đám tiểu đệ tử này như chó bò trên mặt đất tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán, giết đến đỏ cả mắt.

Hắn không cho phép bản thân lòng sinh hoảng loạn, càng cao giọng hét lớn:

“Thưởng ba nghìn linh thạch, cộng thêm một bộ công pháp nội môn đỉnh cấp, một kiện pháp khí sơ cấp!”

Thanh âm không còn uy nghiên bởi quá khẩn trương mà run rẩy.

Một mảnh tĩnh mịch, chỉ có tiếng gió thê lương.

“Sớm quay về nghỉ ngơi đi”. Chợt có người ngáp một cái:

“Đêm hôm thế này rồi”

Là Tống Tiềm Cơ.

Hắn dụi mắt thúc giục:

“Mau tránh ra”

Hôm nay hắn ra ngoài cả ngày, rất nhớ thương đám hoa cỏ trong nhà. Nhớ đám đậu que trước cửa, dưa chuột trên cây, khoai tây dưới đất.

Mới cách biệt một ngày ngắn ngủi, từ sáng đến đêm thôi mà như đã trải qua bao ngày thu.

Bọn chúng nhất định rất nhớ ta, Tống Tiềm Cơ nhìn về ánh trăng lòng thầm nghĩ.

Hắn đi về phía trước, như đi dạo trong sân.

Mạnh Hà Trạch cùng mọi người trong vòng vây muốn bảo hộ hắn, Triệu Ngu Bình và đám người bên ngoài không biết phải làm sao mà phòng bị hắn. Đệ tử ngoại môn bên ngoài cùng lại đề phòng Triệu Ngu Bình động thủ.

Vậy nên Tống Tiềm Cơ chỉ đi vài bước đã kéo theo cả trận hình di chuyển, trong ngoài ba vòng đều di chuyển theo hắn.

Tống Tiềm Cơ chỉ lo đi đường của mình.

……….

Chủ phong Càn Khôn Điện.

Đèn đuốc sáng trưng, lễ nhạc trang trọng.

Nơi này là chính điện của Hư Vân Chân Nhân, hắn ngồi ở chủ toạ, mang theo dáng vẻ không giận tự, khống chế toàn cục.

Nhưng đêm nay chủ toạ đổi người, hắn chỉ có thể ngồi dưới.

Lão giả bạch y ngồi chủ vị mỉm cười đáp:

“Đừng khách sáo, gò bó vậy. Nếu đã là tiệc chúc mừng thì thả lỏng chút”

Hắn nhìn về phía người đánh chuông nhạc phân phó:

“Gõ bài chúc mừng đi!”

Nói xong liền chỉ lo uống rượu, điệu bộ như chủ nhân.

Thấy Thư Thánh như vậy, không khí trong điện cũng dần trở nên sôi nổi hơn.

Có người tới kính rượu người dẫn đầu Thư Hoạ Thí, Kỷ Thần nâng chén, một ngụm cạn chén.

Trong lòng khó chịu, tư vị trong miệng tự nhiên cũng trở nên chua xót.

Người đứng vị trí thứ hai, thứ ba là Triệu Mộc và Vệ Trạm Dương ngồi ngay sau hắn, cứ luôn lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, cực kỳ không phục.

Rượu qua tam tuần, chợt một bóng người đứng lên, lớn tiếng nói:

“Đệ tử có chuyện cần bẩm báo, thỉnh thánh nhân minh giám”

 Tiếng nhạc chợt dừng lại.

Cả điện sửng sốt, lại cố kỵ thánh nhân ở đây, rất nhanh đã yên lặng, chỉ truyền âm cho nhau nghị luận:

“Hậu bối nhà nào thế, dám ở trước mặt Thư Thánh thất lễ?!”

“Hắn là đường đệ của Kỷ Thần, ai không biết Kỷ Thần khi trước là phế vật, bùn nhão không trát được tường, vị này là Kỷ Quang thuộc nhánh bên, hắn mới là tương lai của Kỷ Gia Quận Bách Phượng”

“Hắn lúc này lộ mặt, chẳng lẽ tới chúc mừng đường ca của mình sao?”

Ý cười của Thư Thánh nhạt đi:

“Nói”

“Kê Đản hai chữ này, không phải do Kỷ Thần viết, hắn to gan lớn mật, lừa gạt thánh nhân. Hắn căn bản không có chút thiên phú phù đạo nào cả!”. Kỷ Quang chắp tay, vẻ mặt chính nghĩa, chẳng sợ chết mà cao giọng kiên quyết nói:

“Đệ tử có chứng cứ, thỉnh người xem, đây là chữ viết trước kia của Kỷ Thần”

Mọi người rộ lên.

Triệu Mộc hận không thể đập bàn cười lớn.

Nhưng bằng chứng kia còn chưa lấy ra, Kỷ Thần tựa như dẫm phải đuôi mèo mà nhảy dựng lên xông lên trước, nắm chặt tay Kỷ Quang:

“Tốt quá rồi, đa tạ ngươi thay ta nói ra, đường đệ tốt! Ngươi đúng là thân đệ đệ của ta!”

Sắc mặt Thư Thánh lại không quá tốt.

Hết chương 100.
Bình Luận (0)
Comment