Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 101 - Chương 101. Uống Rượu Hỏng Việc (1)

Chương 101. Uống rượu hỏng việc (1)
Chương 101. Uống rượu hỏng việc (1)

Dưới ánh mắt của đám người trong đại điện, nụ cười trên gương mặt Thư Thánh hơi thu liễm, cũng nhìn không ra có đang tức giận hay không.

Chỉ có đám chưởng quầy hắc điếm giả trang làm tiên sinh dạy học ở Thư Viện đang ngồi sau lưng Thư Thánh mới biết, chỉ sợ trong lòng Thư Thánh lúc này đang chửi ầm lên, hỏi han cả nhà bao gồm cả nhũ mẫu Kỷ Quang.

Thế mà vẫn có người không có mắt như vậy.

Triệu Mộc xếp thứ hai đứng dậy, bước nhanh đến giữa điện, dập đầu hành lễ, cao giọng nói:

“Đệ tử cả gan thỉnh thánh nhân minh giám”

“Thỉnh thánh nhân minh giám”. Một người khác cũng đứng lên, chính là người xếp vị trí thứ ba của Thư Hoạ Thí – Vệ Trạm Dương.

Tiếng nhạc ngừng lại, rượu nóng cũng lạnh đi, cả toà đại điện bỗng trở nên im ắng. Đèn trường minh lập loè bất định, đăng hoa nứt vỡ, nổ lách tách.

Đám người trẻ tuổi này, gan lớn thật, đám chưởng quầy hắc điếm nghĩ thầm.

Kỷ Thần đang kích động nên không phát giác ra bầu không khí biến đổi một cách vi diệu, chỉ lo lôi kéo tay đường đệ điên cuồng lắc, miệng thốt lời cảm ơn xuất phát từ tận đáy lòng, lại bị người phía sau đẩy ra.

Lúc này hắn mới hồi thần, vội vàng đứng nghiêm chỉnh, hành lễ nói:

“Thỉnh thánh nhân minh giám”

Mọi người kinh ngạc nhìn chằm chằm Kỷ Thần, nghĩ thầm ngươi thì góp vui cái gì.

Làm người đứng đầu phong quang biết bao, ai còn muốn quay về làm phế vật nữa? Thừa nhận việc này đối vơi ngươi có gì tốt?

Thư Thánh trước không thèm để ý Kỷ Quang, chỉ nói với Triệu Mộc và Vệ Trạm Dương:

“Hai người các ngươi cho rằng tài nghệ thư đạo của mình có thể thắng hai chữ Kê Đản trên bài thi của Kỷ Thần, đúng không?”

Biểu tình hắn hoà ái, tựa như trưởng bối trong nhà.

“Đúng vậy”. Triệu Mộc cắn răng đáp:

“Đệ tử đời này làm phù sư vùi đầu nghiên cứu thư đạo, cố gắng phấn đấu tranh dẫn đầu! Mạnh là mạnh, mà yếu là yếu. Đệ tử lưu chữ trên vách đá, bút ý hơi tổn hại, nếu viết trên giấy, nhất định sẽ thắng ‘Kê Đản Thiếp’. Kỷ Thần lừa dối thánh nhân, danh không xứng thực”

“Thỉnh cho đệ tử một cơ hội nữa, phân tranh cao thấp với Kỷ Thần”. Vệ Trạm Dương thấy vậy vội vàng tiếp lời.

Người trong điện ban đầu thấy hai người này lỗ mãng, lúc này lại thấy bọn họ có chút thông minh.

Bỏ lỡ cơ hội này, khó mà được gặp Thư Thánh lần nữa, so với việc vô duyên với đệ tử thân truyền, không bằng mạo hiểm một phen.

Thành thì một bước lên trời. Bại thì Thư Thánh làm thầy kẻ khác. Hắn luôn giữ đạo lý, sẽ không đến mức làm khó hai tiểu bối.

Triệu Mộc vén vạt áo, quỳ xuống thỉnh nguyện.

Vệ Trạm Dương và Kỷ Quang nối bước theo.

Kỷ Thần quay đầu nhìn bọn họ, ngây ngốc học theo, cũng muốn quỳ xuống.

“Ồ, hoá ra các ngươi đều nghĩ vậy”. Thư Thánh nhàn nhạt nói. Hắn nâng tay, như đang muốn vỗ xuống ngọc án phía trước.

Chưởng Môn Hoa Vi Tông – Hư Vân Chân Nhân luôn nhìn chằm chằm sự biến hoá về khí tức của hắn, cảm thấy không ổn liền lập tức đứng dậy.

Đúng lúc này Thanh Nhai Viện Trưởng bước nhanh vào điện:

“Thánh nhân, tiểu nhân có điều cần bẩm báo”

Thư Thánh tạm thời thu tay lại:

“Nói đi”

Hư Vân như trút được gánh nặng mà ngồi xuống.

Hắn vốn toàn quyền khống chế nơi này, từ khi Thư Thánh, Kỳ Quỷ, Cầm Tiên trước sau tới, cục diện đã không do hắn khống chế nữa rồi.

Kiếm khí của Tiển Kiếm Trần vẫn vờn quanh đỉnh điện, chỉ cần gọi tên liền giáng lôi quang, tương đương với bốn cường giả mạnh nhất thiên hạ đều đang tề tụ ở Hoa Vi Tông.

Cảm giác này quả thực khiến người ta khó chịu, đặc biệt là khi hắn Hoá Thần thất bại, vết thương còn chưa lành hẳn.

Viện Trưởng tiến lên trước, đang muốn mở miệng, cân nhắc xong liền truyền âm:

“Tử Vân Quan truyền tới tin tức, đêm nay Kỳ Quỷ cùng với một vị đệ tử trẻ tuổi đánh cờ, đã tìm được truyền nhân tâm đắc. Thỉnh ngài giờ Thìn ngày mai tới Trích Tinh Đài một chuyến”

Sắc mặt Thư Thánh có chút biến đổi, Tống Tiềm Cơ bị phát hiện rồi sao?

Không thể nào. Trước nay chưa từng nghe qua Tống Tiềm Cơ biết đánh cờ, hắn không báo danh Kỳ Thí, lại không có quan hệ gì với người của Tử Vân Quan. Đến cả cơ hội gặp Kỳ Quỷ cũng không có.

Hơn nữa Kỳ Thí năm nay xuất hiện một vị thiên tài từ một môn phái nhỏ mới nổi danh, tên là Lý Nhị Cẩu, được xưng là Lý Thứ Khuyển, khả năng là hắn.

Nếu đã như vậy, hắn cũng không cần phí tâm tư bài binh bố trận.

Tiểu tử Kỷ Thần này có thiên phú về trận pháp, hắn vốn không muốn để Kỳ Quỷ phát hiện ra, nhưng chỉ cần đối phương không tranh Tống Tiềm Cơ với hắn ——

Ngày mai mang Kỷ Thần theo, coi như là tặng không cho hắn!

Thư Thánh mừng thầm, rốt cuộc vẫn là lão phu khí vận tốt, được thiên đạo chiếu cố hơn.

Mọi người đều vô cùng hiếu kỳ, không biết Viện Trưởng nói gì mà khiến Thư Thánh vui mừng ra mặt như vậy.

Chỉ thấy Thư Thánh cười nói:

“Đệ tử đời này làm phù sư cố gắng phấn đấu tranh dẫn đầu, nói không tệ. Trong lòng các ngươi có điểm không phục, lão phu có thể hiểu. Nếu đã vậy, giờ Thìn hai khắc ngày mai, đến Trích Tinh Đài xem một vật. Trong Hoa Vi Tông, bất cứ người trẻ tuổi nào luyện tập thư đạo đều có thể tới xem, cũng không ngại tỷ thí một phen, nếu ai cảm thấy bản thân mình viết tốt hơn, lão phu sẽ nhận hắn làm đồ đệ!”

Hắn quyết định ngày mai sau khi gặp Kỳ Quỷ sẽ lấy ‘Gian thương dưỡng khí phù’ của Tống Tiềm Cơ ra rồi tuyên bố trước mọi người hắn muốn truyền thừa cho Tống Tiềm Cơ.

Có như vậy mới nở mày nở mặt.

Triệu Mộc và Vệ Trạm Dương bị niềm vui sướng làm cho choáng váng đầu óc, nào còn nghĩ đến tên ngốc Kỷ Thần, đồng thanh bái tạ nói:

“Đa tạ thánh nhân!”

Mọi người hãy còn kinh nghi, không dám tin tưởng:

“Hoá ra Thư Thánh thật sự muốn thu nhận đồ đệ!”

“Tin này mà truyền ra, không biết sẽ có bao nhiêu người tới?”

“Thư Thánh muốn mọi người xem gì nhỉ, giống như đã sớm có chuẩn bị”

Sắc mặt Hư Vân âm trầm.

Địa thế Trích Tinh Đài cực cao, có thể nhìn ra xa, liếc mắt là thấy toàn cảnh Hoa Vi Tông, là vị trí mang tính biểu tượng.

Kỳ Quỷ muốn đem đệ tử theo lên xem Kỳ Thí, hắn giả vờ hoan nghênh, cởi bỏ cấm chế.

Nhưng ngày mai toàn bộ người đều tràn lên, một đám hậu bối vô danh cũng tới, còn ra thể thống gì nữa?

Phải nhẫn nại, trên đầu chữ nhẫn là một thanh đao (忍: nhẫn, 刀; đao). Hư Vân tự thuyết phục mình, Đăng Văn nhã hội cuối cùng cũng kết thúc rồi.

Đợi qua ngày mai, Hoa Vi Tông sẽ trở về là Hoa Vi Tông của hắn.

Mọi người trong điện đều mang tâm tư khác nhau.

Kỷ Quang sững sờ đứng bên cạnh, oán hận nhìn chằm chằm Kỷ Thần.

Chỉ thấy Kỷ Thần vui mừng đứng dậy, tựa như không có ai mà tự rót tự uống:

“Rượu ngon, rượu ngon!”

Nâng chén mời trăng, không người đối ẩm. Hắn chợt nhớ đến Tống Tiềm Cơ.

Không biết Tống huynh lúc này đang ở đâu, uống rượu trái cây của hắn có hài lòng không?

Hắn cất chứa rất nhiều rượu ngon, lần tới gặp mặt, nhất định phải mời Tống sư huynh uống cho thống khoái!

…………

Trăng lạnh cô tịch, gió đêm thổi tới, tiếng thú gầm và tiếng nước chảy từ xa vọng lại.

Đuốc, đèn lồng, tụ quang phù chiếu cho núi rừng sáng ngời, cũng chiếu rọi từng khuôn mặt trẻ tuổi.

Có người thần sắc khẩn trương, có người đang nhè nhẹ run, nhưng không một ai lùi bước.

Tống Tiềm Cơ tiến lên một bước, trận thế ba tầng trong ngoài liền động một bước.

Triệu Ngu Bình tiến thoái lưỡng nan.

Hắn trước nay chưa từng nghĩ rằng, một đám tu sĩ dưới đáy tu vi thấp kém lại có thể đoàn kết như vậy, lại vì đoàn kết mà có lực uy hiếp lớn đến thế.

Có nên tóm lấy mấy tên tiểu đệ tử thị uy, giết một người mà răn đe trăm người không? Chỉ sợ nếu làm như thế sẽ càng chọc tức nhiều người hơn, bọn chúng sẽ lập tức lao lên chém giết.

Chi bằng bắt giặc trước bắt vua, chỉ cần tóm được Tống Tiềm Cơ, toàn bộ ngoại môn đệ tử sẽ đều như ném chuột sợ vỡ bình, không còn dám vọng động.

Hắn dùng ánh mắt ra hiệu cho người phía sau.

Sáu vị thủ hạ thân tín của Triệu Thái Cực cũng theo hắn tới. Nếu không có Triệu Thái Cực chống lưng, đêm nay hắn nào dám tới đây.

Hết chương 101.
Bình Luận (0)
Comment