“Chậm đã!”. Thanh âm nữ tử như sấm rền vang.
Một đạo hồng ảnh phảng phất như xuất hiện từ giữa không trung, chắn trước mặt hắn.
Triệu Ngu Bình giật nảy mình, vội vàng lui lại hai bước, nhìn rõ người đến sắc mặt liền thay đổi.
Đám Chấp Sự và Chấp Pháp Đường đều hoảng sợ, vô thức thu lại pháp khí.
Người đến là Trần Hồng Chúc.
Từ Khán Sơn nhỏ giọng cười nói:
“Tống sư huynh, thế nào? May mà ta phản ứng nhanh, gửi phù truyền tin báo cho đại tiểu thư!”
Khâu Đại Thành:
“Haha, Tống sư huynh đừng nghe hắn, biện pháp này là ta nghĩ ra trước! Lần tới nhớ đem ta theo đánh cược đấy!”
Tống Tiềm Cơ không nhịn nổi mà bật cười.
Trần Hồng Chúc chất vấn:
“Các ngươi đang muốn làm gì thế hả?”
“Bắt đệ tử tạo phản!”. Triệu Ngu Bình cây ngay không sợ chết đứng:
“Ngoại môn đệ tử đêm hôm xông vào Trích Tinh Đài, vi phạm môn quy, lại không biết hối cải”
Trần Hồng Chúc nhìn hắn, mãi cho đến khi khiến lòng hắn không yên mới mở miệng nói:
“Ngươi đem theo người động thủ, giết chóc máu chảy thành sông, những môn phái khác nếu biết, nhất định sẽ lên án Hoa Vi Tông bất nghĩa. Ngươi để uy danh của Hoa Vi Tông ở đâu? Tránh đường đi, việc này do ta lo liệu”
Triệu Ngu Bình hành lễ với nàng nhưng lại nói:
“Đây là ý tứ của Chưởng Môn Chân Nhân, hay là ý của đại tiểu thư?”
Trần Hồng Chúc giương tay, cao giọng nói:
“Hoa Vi chân lệnh ở đây, thấy lệnh như thấy Chưởng Môn, còn không mau lui xuống!”
Lệnh bài kim quang sáng rực, toả sáng lấp lánh.
Vừa có thể tự do đi lại trong Hoa Vi Tông, vừa có thể hiệu lệnh tam đường.
Tống Tiềm Cơ cạn lời, cô nàng này lại lấy công làm tư.
Triệu Ngu Bình không cam tâm, nhìn chằm chằm Tống Tiềm Cơ.
Đêm nay tình thế tới nước này, cũng không làm khác được.
“Vâng!”
Bọn họ tới thế nào thì đi thế ấy, như thuỷ triều rút xuống, không để lại vết tích.
Chúng ngoại môn đệ tử thở phào một hơi, nhìn nhau rồi cao giọng cười to.
Thanh âm chấn động núi rừng, chim muông kinh hoảng bay đi.
……..
Tống Tiềm Cơ bị Mạnh Hà Trạch dìu về Tống Viện.
“Đêm nay nguy hiểm thật, may mà hữu kinh vô hiểm”. Mạnh Hà Trạch cười nói.
Tống Tiềm Cơ lắc đầu:
“Không hiểm”
“Sư huynh nói không hiểm liền không hiểm”. Mạnh Hà Trạch đáp:
“Sư huynh say rồi, mau đi nghỉ thôi! Ngày mai đệ lại tới nấu mì cho sư huynh”
Tống Tiềm Cơ gật đầu, chợt hướng về phía ngoài cửa hô lên:
“Vào đi”
Mạnh Hà Trạch quay đầu lại.
Hoá ra Trần Hồng Chúc luôn đi theo sau bọn hắn.
Mạnh Hà Trạch thấy hai người tựa như có lời muốn nói, cười cười với nàng ý muốn cảm tạ nàng đêm nay tới giải vây, sau đó liền lui xuống.
Trần Hồng Chúc lại không hề cười.
Vẻ kiêu căng trên mặt nàng chợt biến mất hoàn toàn, biểu tình trầm trọng.
Đêm khuya sương giăng dày đặc, cỏ cây hoa lá vươn mình dưới ánh trăng.
Phảng phất như gió đêm thổi vào tiểu viện này cũng trở nên ôn hoà.
Trần Hồng Chúc đứng dưới giàn hoa, nhìn Tống Tiềm Cơ đang tự tại nằm trên ghế.
Hắn giống như vĩnh viễn đều tự tại như thế.
Hắn có năng lực như vậy, vốn nên là một người rất phức tạp nhưng cuộc sống lại đơn giản đến thế, hơn nữa lại dễ thoả mãn.
“Đêm nay nháo thành như vậy, Hoa Vi Tông sẽ không lưu lại ngươi nữa”
Nàng nghe thấy thanh âm mình có hơi khàn.
Tống Tiềm Cơ mỉm cười:
“Ta vốn muốn xuống núi, ngươi quên rồi sao?”
Trần Hồng Chúc ngẩn ra.
Nàng ngơ ngác nhìn hắn, tựa như mới lần đầu tiên nhận biết người này.
Ánh mắt nàng dần lạnh băng:
“Ngươi sớm đã tính toán đến ngày hôm nay nên mới xúi giục ngoại môn đệ tử, khiến bọn họ phản lại tông môn?”
Tống Tiềm Cơ không lên tiếng.
Những người này không phải trời sinh nên làm công cho tông môn, sao có thể nói ‘tạo phản’.
Trần Hồng Chúc chỉ coi như hắn thừa nhận.
Từ khi quen biết trên Thệ Thuỷ Kiều đến nay, ngoại trừ việc cả hai đều không thích Diệu Yên ra, bọn họ chẳng có chút lập trường nào tương đồng, luôn đối nghịch nhau.
Nàng không muốn thừa nhận nhưng lại không thể không thừa nhận.
Nàng chợt nói:
“Ngươi xuống núi đi, đêm nay rời đi luôn, ngay lập tức”
Một khi Tống Tiềm Cơ rời đi, đám đệ tử ngoại môn sẽ như rắn mất đầu, sẽ không còn người chỉ dạy, tất sẽ ly tâm.
Nếu không đuổi toàn bộ ngoại môn đệ tử xuống núi thì uy danh của Hoa Vi Tông để ở đâu? Những môn phái khác không nói, nhưng Đại Diễn Tông nhất định sẽ cười vui vẻ nhất.
Chuyện này nếu truyền ra ngoài, nhất định sẽ ảnh hưởng đến việc thu nhận đồ đệ về sau của Hoa Vi Tông.
“Ta không đi”. Tống Tiềm Cơ nói.
Sắc mặt Trần Hồng Chúc lúc xanh lúc trắng, nghiến răng đáp:
“Ngươi nếu muốn ta xin lỗi, có thể. Ban đầu ta không nên cưỡng ép ngăn trở ngươi, xin lỗi!”
Tống Tiềm Cơ vẫn lắc đầu.
Trần Hồng Chúc tự đáy lòng thấy tức giận, nàng nói:
“Ngươi còn muốn gì nữa? Pháp khí, công pháp hay linh thạch? Ngươi nói đi!”
Tống Tiềm Cơ:
“Ta muốn một nơi có thể trồng cây”
Trần Hồng Chúc khó hiểu:
“Một nơi? Trồng cây?”
Hoa Vi Tông là bá chủ Thiên Tây Châu, quốc gia phụ thuộc, đất đai nhiều vô vàn, vô số phàm nhân cung phụng tượng vàng của Chưởng Môn và chư vị cấp cao ở Hoa Vi Tông, giúp bọn họ tăng khí vận.
Nàng bừng tỉnh:
“Ngươi muốn đất phong sao?’
Tống Tiềm Cơ gật đầu:
“Coi như vậy đi”
“Ngươi muốn một toà thành?”. Dưới danh nghĩa nàng có mấy chục toà thành trì dưới nhân gian, cũng không tính là việc khó.
“Không”
“Ngươi muốn một quốc gia?”
“Không”. Tống Tiềm Cơ nói:
“Ta muốn một quận”
Trần Hồng Chúc hít sâu một hơi:
“Việc này ta không thể làm chủ, phải thương lượng với phụ thân và các vị phong chủ”
Tống Tiềm Cơ mỉm cười:
“Đi đi”
Trần Hồng Chúc bước qua thềm cửa, không quay đầu, chỉ mở miệng nói:
“Coi như ta tự cho mình là thông minh, thỉnh thần đến dễ mời thần đi khó, lĩnh giáo rồi”
Thanh âm phiêu tán trong gió, Tống Tiềm Cơ không nghe rõ.
Đầu hắn vẫn hơi choáng váng, vào phòng liền vùi đầu ngủ.
……….
Sáng sớm.
Ánh nắng trong veo nghiêng nghiêng chiếu vào phòng, nhẹ hôn lên hàng mi dày của Tống Tiềm Cơ.
Hắn dụi mắt tỉnh dậy.
Một đêm này, hắn mơ thấy một cây đại thụ chọc thủng trời đất, vốn đang dần chết mòn lại đổi lấy được sinh cơ.
Tống Tiềm Cơ nghĩ, đêm qua từng ở trong ván cờ vung kiếm trảm thiên, hoá ra là một giấc mơ.
Hắn khẽ cười, lòng thấy nhẹ nhõm, chợt sờ thấy một thứ trong tay áo.
Nửa cuốn sổ mỏng.
Ý cười trên khoé miệng hắn nhất thời đông cứng.
Gió đêm rít gào, sơn đình hiu quạnh, bầu trời đầy sao, còn có lão giả ốm yếu… Từng cảnh tượng ừa về trong đầu.
Tống Tiềm Cơ cả kinh, nhảy xuống giường, từ đầu đến chân lạnh toát.
Hắn vội mở sách ra, nhìn thoát qua mười dòng, nín thở xem kĩ.
Đường ngang dọc đan xen bàn cờ, quân cờ đen trắng rải rác ánh lên mắt hắn, nhanh chóng chuyển động, hình thành nên trận thế biến ảo phúc tạp.
Đây không phải cầm phổ được bán ven đường, đây là một quyển trận pháp bí tịch!
Tống Tiềm Cơ vò đầu, hận không thể tát cho mình một cái.
Rốt cuộc ta đã làm gì thế này?!
Không phải vấn đề ở rượu trái cây, không thể đổ trách nhiệm lên đầu Kỷ thần, chỉ có thể trách hắn căn bản không biết tửu lượng mình ra sao.
Đời trước thời khắc nào hắn cũng cần thanh tỉnh, chưa từng uống rượu, chỉ ngưỡng mộ người khác có thể uống rượu.
Nếu sớm biết vậy còn có thể dùng linh khí trong cơ thể giải rượu.
Ai ngờ rằng bất tử tuyền có thể dưỡng kinh mạch, trị thương thế nhưng lại không giải nổi tí rượu trái cây.
Đúng là vô dụng.
Tống Tiềm Cơ lao ra ngoài cửa phòng, nghênh đón ánh mặt trời xán lạn, hô lên với giàn hoa tử đằng:
“Uống rượu hỏng việc mà!”
Dây tử đằng rung rinh trong gió, tựa như đang cười nhạo hắn.
Tống Tiềm Cơ vỗ vỗ dây dưa chuột:
“Không uống nữa đâu! Không dám uống nữa!”
Từng trái dưa chuột trốn vào trong kẽ lá, lười để ý đến hắn.
“Cầm đồ của người ta, có thể trả lại được không nhỉ?”. Hắn chọt chọt lá khoai tây.
Khoai tây chỉ lắc lắc cái lá, giũ xuống một giọt sương lớn.
Rơi uống mu bàn tay hắn gây nên cảm giác lành lạnh.
Nhưng như thế cũng chẳng thể lạnh bằng cõi lòng Tống Tiềm Cơ lúc này.