Ban ngày, Trích Tinh Đài được ánh sáng mặt trời mạ một tầng kim quang, đứng dưới vòm trời xanh lam giống như một viên minh châu lộng lẫy nổi lên trên biển mây.
Kỳ Quỷ hôm nay thay đổi một thân quần áo bằng lụa đen mới tinh.
Có hai ngươi đi theo hầu phía sau hắn, một vị thiếu nữ mặc váy màu vàng nhạt, một vị lão đạo mặc đạo bào màu tím đậm. Chính là hai người Li Anh cùng Quan chủ đương nhiệm Tử Vân Quan – Thanh Vi chân nhân.
Cách giờ Thìn còn cả nửa canh giờ nhưng bọn họ đã đến nơi trước tiên.
Kỳ Quỷ dáng vẻ nhợt nhạt tươi cười, câu được câu không hỏi chuyện với Thanh Vi chân nhân, cũng chỉ là một số việc vặt cùng vài câu nhàn thoại.
Thanh Vi chân nhân có chút khẩn trương, khi nghe Kỳ Quỷ nói, trong lòng phải ngẫm nghĩ cẩn thận lại rồi mới trả lời.
Hắn có cảm giác, tính tình sư phụ càng ngày càng tốt hơn, không còn tùy tiện mắng mỏ người khác, đồng thời cũng hiếm khi ép buộc người khác làm việc.
Vì vậy mà hắn cảm thấy nhẹ nhõm cũng như may mắn, nhưng cũng nhịn không được mà cảm thấy chua xót.
Thời kì tuổi trẻ, Kỳ Quỷ có thể khống chế rất nhiều thứ, cũng vui vẻ với việc làm khống chế giả, nhưng hiện tại liền đến cả việc uống thuốc của chính bản thân mình hắn cũng không khống chế được.
Hắn đã dần mất đi quyền chủ động đối với sinh mệnh của mình.
Hắn từng cho rằng chính mình không cần người khác lý giải, chỉ cần chinh phục, giành thắng lợi và làm người khác kính sợ.
Nhưng đến giai đoạn thăng trầm cuối cuộc đời, hắn lại chỉ nghĩ có được sự ‘Lý giải’.
Một truyền nhân có thể hiểu được đạo pháp chân ý của hắn, thay hắn đi hoàn thành những thứ hắn còn chưa hoàn thanh xong.
Một tên đồ đệ ưu tú nhất, đích thân đưa tiễn hắn tọa hóa, sẽ chính miệng nói với hắn:
“Ta sẽ kế thừa hết thảy ý chí của ngài, kéo dài sinh mệnh huy hoàng của ngài”
“Thanh Vi, chờ sau khi vi sư gặp lại ‘Đa Tình Tử’, ngươi có thể được thấy sư đệ của ngươi”. Kỳ Quỷ cười nói.
Thanh Vi chân nhân lập tức khom mình hành lễ, tỏ thái độ nói:
“Bất luận sư phụ lựa chọn ai, đệ tử đều sẽ dốc hết sức mình trợ giúp hắn, phò tá hắn cho đến khi hắn trưởng thành là một cường giả chân chính”
“Chỉ hy vọng như thế”
Lời còn chưa dứt, từ phía dưới sơn đạo vang lên một tiếng cười dài:
“Ngươi bây giờ bàn giao hậu sự cũng là không muộn đâu”
Thần sắc Thanh Vi chân nhân khẽ biến:
“Thư Thánh tới rồi”
Trên đời, người dám nói chuyện như vậy với Kỳ Quỷ có thể đếm trên ba đầu ngón tay.
Hôm nay, Thư Thánh cũng thay đổi một bộ quần áo mới tinh, không dính bụi trần, tung bay trong gió, trắng hơn cả biển mây dưới chân.
Phía sau hắn đi theo một vị tu sĩ trẻ tuổi ăn mặc phú quý cùng một vị trung niên thư sinh áo xanh. Chính là hai người Kỷ Thần cũng Thanh Nhai Viện Trưởng.
Giữa lưng chừng núi, tụ tập đông đúc hai nhóm người, là cường giả của Tử Vân Quan cùng Thanh Nhai thư viện.
“Giờ Thìn còn chưa tới, ngươi tới sớm thật”. Kỳ Quỷ nói.
“Ngươi không phải cũng vậy sao?”. Thư Thánh đáp trả, ngồi xuống một bên bàn đá.
Trong lòng hắn không khỏi ngạc nhiên, lúc trước còn mang theo một bộ dáng bệnh tật ốm yếu, có cảm giác nhanh xuống mồ, vậy mà hôm nay nét mặc tỏa sáng rạng ngời, giống như hồi quang phản chiếu vậy?
Thân hình Kỷ Thần cứng đờ, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Cho tới bây giờ hắn vẫn chưa hiểu rõ, hai vị cường giả đứng đầu gặp gỡ nhau, vì sao Thư Thánh lại muốn mang theo hắn đến đây?
Thấy biểu tình nhẹ nhàng của vị thiếu nữ mặc váy vàng phía đối diện kia, hắn không khỏi nảy sinh hâm mộ.
“Ta đã tìm thấy truyền nhân của mình, về sau cũng sẽ không cùng ngươi tranh giành nữa”. Kỳ Quỷ đi thẳng vào vấn đề, nói:
“Ngươi nếu muốn thu nhận Vệ Bình thì tùy ý ngươi”
“Rất tốt”. Thấy vẻ mặt đắc ý của hắn, Thư Thánh không quen nên cũng khoe ra:
“Lão phu cũng tìm được đệ tử rồi, cũng không bắt buộc phải thu nhận Vệ Bình”
Kỳ Quỷ cho rằng, người đệ tử hắn nói chính là khôi thủ Họa thí đêm qua hắn khâm điểm, liền không khỏi giương mắt nhìn Kỷ Thần.
Kỷ Thần thấy ánh mắt sâu thẳm khó dò kia nhìn mình, trong lòng đột nhiên cảm thấy căng thẳng, sống lưng liền thẳng tắp, không dám thả lỏng.
Hắn chỉ sợ vị trưởng bối cường giả này buồn bực mà hỏi lại:
‘Đây không phải một tên phế vật sao? Chạy tới đây làm gì?’
Nhưng lại nghe Kỳ Quỷ nói:
“Không tồi”
Kỷ Thần đột nhiên cảm thấy kinh hỉ.
Hắn nghĩ, từ lúc gặp được Tống huynh, vận khí của chính mình liền không hiểu được mà trở nên tốt hơn. Nhưng lại không nghe được người khác gọi hắn là phế vật, hắn có phần không quen.
Tống sư huynh quả nhiên là phúc tinh của mình, lần sau nhất định phải mời hắn uống rượu ngon mới được.
Kỳ Quỷ nghĩ, tên hậu sinh này tuy không tốt bằng Tống Tiềm Cơ hắn tìm được nhưng cũng tính là tiên nghi cho Đa Tình Tử.
Thư Thánh cũng nghĩ, thật là tiện nghi cho lão quỷ này, tuy nhiên ta là tìm thấy Tống Tiềm Cơ trước cho nên cũng không thèm tính toán chi li làm gì.
Hai người đều tự cho là thắng được đối phương một bậc cho nên nhìn nhau mỉm cười.
Gần trăm năm trở lại đây, bọn họ chưa bao giờ bình thản gặp mặt nhau như vậy, giống như hai lão nhân bình thường ngồi đối diện nói chuyện phiếm với nhau.
Hôm nay là ngày lành để thu đồ đệ.
Vì ngày này, bọn họ nguyện ý mỉm cười bỏ qua ân oán, tha thứ hết thảy những thứ đáng ghê tởm trên thế gian, bao gồm cả đối phương.
Kỳ Quỷ lại nhìn Thư Thánh, cảm thấy hắn cũng không phải thật chán ghét như vậy, chợt thở dài nói:
“Cả ngươi và ta đều đã là những kẻ thừa thãi, thế giới này đã không cần Thư Thánh, không cần Kỳ Quỷ, không cần Cầm Tiên….”
Kỷ Thần kinh hãi, ngài đang nói cái gì vậy?
Người ‘Thừa Thãi’ duy nhất trên Trích Tinh Đài này không phải là ta sao?
Thư Thánh cũng phụ họa:
“Thế giới này cần những người Anh Hùng mới”