Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 104 - Chương 104. Để Hắn Lựa Chọn (2)

Chương 104. Để hắn lựa chọn (2)
Chương 104. Để hắn lựa chọn (2)

Hắn nhìn Kỳ Quỷ cũng trở nên thuận mắt hơn, có chút lời nói ngày thường chỉ có thể nghẹn ở trong lòng nhưng nay cũng muốn nói ra:

“Là chúng ta khiến quy tắc thế giới trở thành như vậy, lại mơ tưởng tìm người tới đánh vỡ quy tắc. Được chúng ta lựa chọn nhìn thì giống như là may mắn nhưng thật ra lại phải mang thêm gánh nặng, trăm năm sau phải cứu thế cứu mình, đối với bọn họ liệu có công bằng không?”

“Việc nhân đức không nhường ai”. Kỳ Quỷ nhớ tới Tống Tiềm Cơ đêm qua đạp trên đầu sóng, khí phách hăng hái, vung kiếm trảm thiên, liền cười nói:

“Truyền nhân của ta nhất định có thể làm được. Không biết truyền nhân của ngươi thì thế nào?”

Thư Thánh sao cam chịu yếu thế được?

“Truyền nhân của ta tự nhiên là giống ta khi còn trẻ, là một nhân vật phong lưu. Không, hắn so với ta càng ‘Đa Tình’ hơn. Có những người trong tâm chỉ có bốn phần tình lại muốn giả bộ là mười phần. Còn hắn trong tâm có mười hai phần tình lại chỉ biểu hiện ra bên ngoài là bốn phần. Hắn thật ra rất yêu sâu sắc cái thế giới này, yêu đến mức tràn đầy, cho nên hắn nhất định có thể làm được”

Kỷ Thần sởn tóc gáy.

Chẳng lẽ thế giới này trăm năm nữa sẽ có một lần hạo kiếp buông xuống sao?

Các ngươi là đang tìm kiếm chúa cứu thế sao?

Loại tu sĩ thấp kém như ta khi biết được thiên ý có phải hay không sẽ bị sét đánh?

Nếu không cho ta đi xuống trước đi, nơi này cao quá, ta cảm thấy lạnh.

Thư Thánh cùng Kỳ Quỷ càng nói càng thoải mái, giống như một đôi bạn tốt lâu ngày mới gặp lại.

Rất nhiều năm trước, khi còn trẻ, bọn họ cũng đã cùng nhau uống rượu, cùng nhau cứu người, cùng nhau chiến đấu với vận mệnh, còn từng cùng nhau đi đến chiến trường giết chóc.

Nhưng bọn họ lại cũng không phải là bạn, phần lớn thời gian trong cuộc đời, bọn họ gài bẫy nhau, hận không thể giết chết được đối phương.

Sau này, khi tu vị ngày càng cao, địa vị ngày càng lớn, bọn họ lập ra môn phái của riêng mình, mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân đều gây sự chú ý của muôn vàn người.

Cho nên ngay cả đánh một trận bọn họ cũng không dám tiếp tục, ngay cả trở thành địch nhân cũng làm không được.

Thư Thánh phân phó Viện trưởng ở phía sau:

“Về sau đệ tử Tử Vân Quan tiến đến học viện cần phải chiêu đãi thật tốt. Trận Phù không phân cách, nên cùng trận sư giao lưu thật nhiều thì mới tốt cho suy luận được”

Kỳ Quỷ cũng nói với Thanh Vi chân nhân:

“Đệ tử Thư Viện cũng giống như chúng ta, sang năm tổ chức Pháp hội nhớ mời bọn họ tới Tử Vân Quan luận đạo”

Kỷ Thần cảm thấy bội phục, tình hữu nghị giữa các vị đại lão chính là đơn giản hào sảng như vậy.

Cao hơn cả trời. Sâu hơn cả biển.

Ta cùng Tống huynh khi nào mới có thể như thế chứ?

Kỳ Quỷ vươn tay, năm ngón tay của hắn xương xẩu nhưng khỏe mạnh, mang theo một vài vết chai mỏng do cầm cờ lâu ngày lưu lại.

Thư Thánh cũng vươn tay, bàn tay hắn trắng nõn thon dài, có vết chai do cầm bút lâu ngày.

Bọn họ sắp bắt tay giảng hòa.

Nhưng bởi vì Kỳ Quy giơ tay , lộ ra mặt bàn đá dưới ống tay áo.

Trên đó có khắc bốn câu thơ, Thư Thánh vốn cũng không chú ý tới.

Lại nghe Kỷ Thần nhẹ giọng kinh ngạc:

“Di”

Hắn theo bản năng mà nhìn lại.

Bỗng nhiên, thần sắc khẽ biến.

“Đây là?”. Thư Thánh ngẩn ngơ.

“Đây là do đệ tử tương lai của ta viết, chỉ là bốn câu vè, bêu xấu rồi”. Kỳ Quỷ miệng thì nói bêu xấu nhưng biểu tình lại lộ ra nét tự hào, lông mày dương lên như muốn bay lên trời cao.

“Muốn gửi hương rượu vào gió xuân….”. Thư Thánh thì thầm.

Trong câu đầu tiên, đầu bút lông thể hiện ra sự tiêu sái phiêu dật, mang theo ba phần hững hờ men say.

Câu thứ hai, bút lực liền tăng thêm, như tiềm long ẩn náu nơi vực sâu, như bảo kiếm ẩn náu ở trước mặt.

Đến câu thứ ba, ‘Thiên hạ Anh Hùng ai địch thủ’, thể chữ đột nhiên biến đối, như đao thương san sát, mang theo khí thế bá đạo ập tới trước mặt.

Thư Thánh càng đọc, ngữ khí càng lạnh.

Đọc đến câu ‘Cầu tiên chẳng bằng--------’ thì đột nhiên im bặt, sắc mặt đã trở nên xanh mét.

Ngoài Tống Tiềm Cơ, còn ai có thể viết ra được những câu thơ này?

Ánh mắt Kỷ Thần cũng nhìn lại, chữ viết rất quen thuộc.

“Ngươi cố ý đúng không?”. Thư Thánh giương mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm Kỳ Quỷ.

Sắc mặt Kỳ Quỷ cũng thay đổi. Hắn giống như nghĩ đến một khả năng, liền nói:

“Hắn đã thu kì phổ của ta, ngươi lần này cũng không cần tranh đoạt cùng ta nữa, ta có thể nhường Vệ Bình cho ngươi”

“Ngay từ câu thơ đầu tiên bút ý của hắn đã lộ ra túy khí, ngươi rõ ràng là thừa dịp hắn uống say mà ép hắn nhận kì phổ, ngươi đây là giở quỷ kế”. Thư Thánh phất tay áo, đột nhiên đứng dậy.

“Ha, vốn dĩ biệt danh của ta là Quỷ mà, kế sách của ta đương nhiên là Quỷ kế rồi”. Kỳ Quỷ lại cười to:

“Chẳng lẽ lại sử dụng mỹ nhân kế? Đây không phải muốn hù chết ngươi sao”

Trong lòng Thư thánh đại hận, hận không thể lập tức giết chết đối phương. Cho nên, mặt không biểu tình mắng:

“Tử Quỷ”

Kỷ Thần vốn định cười nhưng lại chịu uy áp của hắn ảnh hưởng nên sắc mặt liền trở nên tái nhợt, run lên bần bật.

Tình hữu nghĩ giữa các đại lão so với giấy còn giòn hơn, so với mây còn mỏng hơn.

Căn bản không cần xé, chỉ một cơn gió thổi qua liền tan.

Ta cùng Tống huynh vạn lần không thể như thế.

Kỳ Quỷ cũng đứng lên.

Hai người trừng mắt nhìn nhau.

Biển mây chợt dâng trào, gió núi chợt lạnh.

Thanh Vi chân nhân nắm chặt phất trần trong tay. Thanh Nhai Viện trưởng cũng nắm chặt Thiết Bút trong tay áo.

Giữa sườn núi, nhóm trưởng lão cung phụng cũng cảm nhận được hơi thở biến hóa trên đỉnh núi, đồng loạt ngừng nói cười.

Mọi người rơi vào thế giương cung bạt kiếm

Hư Vân chân nhân mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cơ hồ dùng cả tay chân chạy về phía đỉnh núi, đứng ngoài đình hành lễ:

“Xin hai vị Thánh nhân bình tĩnh”

Nếu như hai người này động thủ ở Hoa Vi Tông, bao nhiêu cái Trích Tinh Đài đủ cho họ đập đây? Trước biến cố lớn như vậy, liệu Tông môn đại trận có thể phòng hộ được không?

“Để tự hắn chọn”. Kỳ Quỷ hét lớn một tiếng:

“Ngươi ta dựa vào bản lĩnh của chính mình mà làm”

“Tốt, vậy thì để cho hắn chọn”. Thư Thánh phất tay áo, xoay người xuống núi.

Hết chương 104.
Bình Luận (0)
Comment