Thư Thánh bước ra ngoài đình viện, chợt quay đầu lại, hỏi:
“Câu cuối thiếu mất ba chữ, là do hắn không viết hay viết ở chỗ khác?”
Kỳ Quỷ không lên tiếng, Li Anh khẽ run lên, tay cầm quyển sổ ghi chú trong tay áo nhưng lại nói:
“Hắn không viết”
Nàng đã xé trang giấy hắn viết ba chữ “trồng khoai tây” xuống, nàng cũng không biết vì sao mình lại nói dối.
Thư Thánh nhìn nàng thật sâu, xoay người đi. Kỷ Thần vội vàng đi theo, suýt nữa bị pháp bào quá phức tạp của mình làm vướng chân.
“Đi!”. Kỳ Quỷ dẫn theo hai người Li Anh và Thanh Vi đi xuống núi từ một bên khác.
Hai người cùng có một đích đến nhưng cứ phải đi hai đường khác nhau.
Đợi bóng lưng họ biến mất, Hư Vân Chân Nhân mới đứng dậy, thở phào một hơi.
Hắn không biết Thư Thánh và Kỳ Quỷ sao lại gặp nhau, lại vì sao mà tan rã trong không vui, nhưng hắn lại có dự cảm không lành.
Kể từ khi Tống Tiềm Cơ ở trên Càn Khôn Điện thốt ra cái tên “Tiển Kiếm Trần”, hắn đã xuất hiện dự cảm này lần thứ ba.
Trong Hoa Vi Tông, nhất định đã phát sinh chuyện lớn gì mà hắn không biết, rất có thể tạo ra hậu quả nghiêm trọng.
Đúng lúc này, hắn nhận được phù truyền tin của nữ nhi Trần Hồng Chúc.
“Càn Khôn Điện cùng chư vị Phong chủ, trưởng lão tụ họp, có chuyện quan trọng cần thương lượng”
Mây tụ rồi lại tan, Trích Tinh Đài vắng vẻ trong phút chốc, sau lại nghênh đón một tốp tu sĩ trẻ tuổi.
Bọn họ thần sắc phấn chấn, không ít người kích động cả đêm không ngủ. Thậm chí còn muốn đến trước, lại sợ thánh nhân không vui.
Cuối cùng cũng đợi đến giờ Thìn hai khắc để lên đỉnh núi lại thấy Trích Tinh Đài không một bóng người.
“Không biết thánh nhân thỉnh chúng ta tới xem gì?”
“Bên này có khắc bốn câu thơ!”
Triệu Mộc và Vệ Trạm Dương tranh vào đình viện trước, cũng là người đầu tiên nhìn rõ chữ khắc trên bàn.
Triệu Mộc sờ sờ vết tích lõm xuống trên bàn đá, kinh ngạc:
“Không phải vết đao khắc, đây là có người dùng bút mềm viết lên”
Lại có người hỏi:
“Chẳng lẽ Thư Thánh viết cho chúng ta xem, hy vọng chúng ta quan sát bài thơ này, lĩnh ngộ chân ý trong ngòi bút của ngài?”
Vệ Trạm Dương lắc đầu:
“Trong nhà ta lưu trữ bút tích của Thư Thánh, lão nhân gia người chữ viết mạnh mẽ hữu lực, mãnh lực như biển rộng cuồn cuộn, khí thế như thần uy trời giáng. Câu đầu bài thơ này chữ viết phiêu dật linh động, tựa như tơ liễu phiêu đãng trong gió xuân, tuyệt đối không phải Thư Thánh viết”
“Muốn gửi hương rượu vào gió xuân”. Có người đọc xong liền buồn bực hỏi:
“Chỉ là một bài vè còn chưa viết xong, có gì đáng xem đâu”
“Tuyệt diệu vô cùng!”. Một vị phù sư của Thư Viện kích động nói:
“Câu đầu, hai chữ ‘gió xuân’ mang theo hơi thở mong manh, hai chữ ‘hương rượu’ lại đứt đoạn, chứng tỏ người cầm bút đang trong trạng thái say rượu. Bút lực khắc đá nhẹ nhàng tiêu sái, ý đi trước hình, hình thế tản mạn nhưng tinh thần không tản mạn….”
Nhiều người ban đầu đều không thấy tinh diệu, có người chỉ điểm xong càng xem lại càng thấy bút tích lộ ra ý vị không thể thốt nên lời, lúc này mới biết là bản thân mình nhãn lực có hạn nên mới không nhìn ra.
Một vị phù sư khác lên tiếng:
“Câu thứ hai bút lực từ nhẹ chuyển nặng, lại tự nhiên như thế nước, không mất đi sự linh động, chữ ‘màng’ trong ‘nay chẳng màng’ một nét hất xuống, tựa như danh sĩ phất tay áo trước gió, tiễn biệt phù vân. Ta cho rằng câu này là tuyệt diệu nhất!”
“Không, đương nhiên là câu thứ ba mới là hay nhất, ‘Thiên hạ Anh hùng ai địch thủ’, đại khai đại hợp, khí phách vô ngần, tựa như người khổng lồ cầm đao trảm thiên địa”
Trong lúc nhất thời tranh cãi không ngớt, giấy mực loạn bay, tranh nhau in lại lên giấy chữ viết trên bàn đá.
Danh gia hảo tự đó là thiếp, thơ này được mọi người xưng là ‘Anh Hùng Thiếp’.
“Hoá ra Thư Thánh bảo chúng ta tới xem những chữ này, nói ai có thể thắng liền nhận làm đệ tử thân truyền chính là muốn chúng ta tâm phục khẩu phục”
Người vừa lên tiếng là Vệ Trạm Dương. Hắn nói xong liền cúi đầu xuống núi.
Lúc này, hắn không muốn xem ‘Anh Hùng Thiếp’ nữa, cũng không muốn nghĩ đến thất bại.
Chợt có người nói:
“Chữ đẹp đến thế, không biết là ai viết đây?”
“Hai chữ ‘hương rượu’ trong Anh Hùng Thiếp có bút ý tương tự như ‘Kê Đản Thiếp’, nhất định là cùng chung một người viết!”
Đêm qua trên Càn Khôn Điện, Kỷ Thần bị Kỷ Quang vạch trần, chính miệng thừa nhận bản thân căn bản không viết hai chữ đó.
Nếu đã không phải là hắn thì là ai?
Mọi người hoang mang nhìn ngó, thấy ai cũng không giống.
Có người than thở:
“Ở Thư Hoạ Thí, ta ngồi phía trước Kỷ Thần, nghe thấy hắn vì hai chữ ‘Kê Đản’ mà vỗ tay vui mừng, còn quay đầu lại trừng hắn. Aiz, sớm biết vậy…”
Chợt có người lên tiếng ngắt lời:
“Ngươi ngồi ngay trước hắn, vậy ngươi có nhớ người ngồi cùng bàn với hắn là ai không?!”
Trong đình chợt yên tĩnh.
Mãi cho đến khi có người nhẹ giọng nói ra cái tên kia, ngữ khí còn mang vẻ chần chờ không thể tin nổi:
“Tống, Tống Tiềm Cơ?”
Mặc dù không nguyện ý tin tưởng nhưng mỗi người đều tận mắt nhìn thấy.
Triệu Mộc lưu chữ trên vách đá xong liền mang theo Triệu Tế Hằng tới khiêu khích, người sau trước tiên là cười nhạo Tống Tiềm Cơ vẽ hoa dại, lại cầm lên bài thi của Kỷ Thần, cười cợt bên trên chỉ có một vòng tròn.
Tác giả của Anh Hùng Thiếp, vậy mà là Tống Tiềm Cơ – ngoại môn đệ tử của Hoa Vi Tông!
Chẳng lẽ truyền nhân mà Thư Thánh chân chính vừa ý chính là Tống Tiềm Cơ?
Một đám người chụm lại, lột kén kéo tơ, cuối cùng cũng tìm ra chân tướng.
“Không phải chứ? Thật sự là Tống Tiềm Cơ sao? Ta nhớ hắn căn bản không phải là phù sư, chẳng lẽ là cao thủ thâm tàng bất lộ?”
“Ngươi nhìn không ra, nói rõ ánh mắt ngươi không được, ta sớm đã biết hắn không phải vật trong ao!”
“Này, lúc đấy thấy hắn vẽ hoa dại, người cười to tiếng nhất không phải ngươi sao?”
Trích Tinh Đài cao ngạo, trước nay chưa từng náo nhiệt như thế.
Chỉ có Triệu Mộc ngẩn ngơ.
Hắn lần đầu gặp Tống Tiềm Cơ là ở thuỷ đình bên Diêu Quang Hồ. Hắn vẽ mĩ nhân đồ, lại bị mĩ nhân phớt lờ.
Lần thứ hai gặp mặt, là ở Thư Hoạ Thí bên Thải Thạch Khê, hắn lưu chữ trên vách đá, phong quang vô hạn, lại bị Thư Thánh bỏ qua.
Hắn luôn cho rằng Tống Tiềm Cơ và mình là người ở hai thế giới. Đối phương chỉ là một ngoại môn đệ tử nhất thời gặp may.
Nay mới biết mình đã sai vô cùng.
Vì sao hắn từ nhỏ khổ luyện lại không bằng người khác tiện tay viết bài vè?
Dựa vào cái gì hắn khổ tâm nghiên cứu, mô phỏng tư thái Thư Thánh thời trẻ lại không bằng người khác sờ mấy tảng đá, vẽ một đoá hoa dại?
Hai mắt hắn nhìn chằm chằm bàn đá, sắc mặt tái nhợt, bên môi tràn ra vệt máu.
Hắn vội thoát ra khỏi đám người, thất hồn lạc phách chạy vào trong rừng.
Trích Tinh Đài vẫn náo nhiệt như vậy, tiếng nghị luận càng ngày càng lớn.
“Sau mấy chữ ‘Cầu tiên chẳng bằng----’ này thiếu mất ba chữ. Vẽ rồng điểm mắt, sao lại không viết nốt nhỉ?”
Tựa như một khúc kinh thế ở Cầm Thí chưa trọn, huyền cầm đứt đoạn, khiến người tiếc nuối.
“Nhưng đời này còn thứ gì quan trọng hơn cầu tiên?”
Thư sinh Thư Viện phe phẩy quạt xếp:
“Thi Vân có câu ‘Chưa được sánh đôi chưa đành chết, chỉ cầu chắp cánh chẳng cầu tiên’, theo ta thấy, câu cuối cùng nên là ‘Cầu tiên chẳng bằng trưởng tương thủ’ ”
“Chưa chắc, bài thơ này ý cảnh rộng lớn, sao có thể chỉ giới hạn ở tình ái đơn thuần?”. Một vị phù sư khác lên tiếng:
“Ta đoán là ‘Cầu tiên chẳng bằng vẽ tấm phù’! ”
Đủ loại đáp án, có người nghiêm túc phân tích, có người đoán mò lung tung.
‘Cầu tiên chẳng bằng cầu khí vận’.
‘Cầu tiên chẳng bằng cầu phát tài’.
‘Cầu tiên chẳng bằng cầu ôm đi’.
…….
Cuối cùng mọi người đưa ra kết luận:
“Trăm cách chẳng bằng, chi bằng để trống ba chữ, để người đến xem tuỳ ý thể hiện tâm ý. Cầm có khúc chưa trọn, Thư có thơ chưa vẹn, tàn khúc tàn thi, có thể xưng là ‘Đăng văn song tuyệt’! ”
……….
Tống Tiềm Cơ hồn nhiên không biết nguy cơ đang kề cận.
Hắn đang khuyên mình phấn chấn, kiên cường lên.
“Cho dù có uống say cũng không làm lỡ chuyện xuống núi trồng trọt”
Hắn tưới nước cho từng cây, xới đất, kiểm tra giàn hoa có vững chắc không, lấp đi hoa khô lá úa.
Cuối cùng hắn đứng dưới hiên nhà, dán lên tấm tụ quang phù mới.
Nụ sen trong lu mới nhú, tựa như một đồng xu nhỏ tròn vo nổi trên mặt nước.
Tống Tiềm Cơ sờ sờ túi trữ vật, lấy ra một vài viên Vũ Hoa Thạch có hoa văn hoa mỹ.
Đây là thu hoạch lớn nhất lúc tham gia Thư Hoạ Thí của hắn.
“Bùm”
Viên đá rơi xuống nước, bầu trời, đám mây và khuôn mặt hắn lay động theo làn nước, từng vòng từng vòng gợn sóng lăn tăn.
“Một viên đỏ lại một viên xanh, đỏ đỏ xanh xanh giục hoa nở. Một quận à một quận, một đời một kiếp trồng không hết, trồng không hết!”
Hai con chim hỉ thước bụng trắng đậu trên giàn hoa, tranh nhau hót, tựa như đang phụ hoạ hắn.
“Trồng gì mà trồng không hết?”. Ngoài cửa có người hỏi.
Tống Tiềm Cơ nghe vậy liền quay đầu lại.
Thấy một bóng người mặc huyền y, thẳng bước qua ngạch cửa.
Không mời tự vào.
Người này bước vào cửa xong, hỉ thước ngừng hót, côn trùng yên lặng.
Hoa cỏ khắp vườn khí tức thay đổi một cách vi diệu.
Sinh cơ mạnh mẽ ngày xuân, phảng phất như bị trùm lên một tầng lạnh lẽo.
Tống Tiềm Cơ hơi nhíu mày, bất tử tuyền trong tử phủ hơi chấn động, như muốn cảnh cáo.
Chỉ thấy người đến có dung mạo thanh niên, mặt mày tinh xảo, cực độ đối xứng, tựa như được thiên đạo tỉ mỉ điêu khắc.
“Các hạ là ai?”
Lúc Tống Tiềm Cơ lên tiếng hỏi, trong lòng đã sớm có suy đoán.
Người kia mỉm cười:
“Đêm qua, ngươi hẳn đã gặp ta”
Khách không mời mà đến! Trong đầu Tống Tiềm Cơ vang lên hồi chuông cảnh báo.
Từ sau khi tỉnh rượu, đầu óc hắn xoay chuyển không hề chậm.
Hà Thanh Thanh không kể ra hắn, nhưng cầm khúc của Hà Thanh Thanh quá bắt mắt, những gì đã trải qua lại quá giản đơn.
Không người thân, không bằng hữu, từng đi những đâu, gặp người nào, thái độ người khác đối với nàng ra sao…. Dựa vào tài nguyên địa vị của cường giả Hoá Thần, chỉ cần có lòng, muốn tra liền biết.
Chẳng lẽ Cầm Tiên tới tìm tác giả cầm khúc?
Tống Tiềm Cơ nhẹ hít một hơi, Tiển Kiếm Trần tiền bối, đến lượt ngươi xuất hiện rồi!
Vất vả rồi!