Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 106 - Chương 106. Bất Đắc Dĩ (1)

Chương 106. Bất đắc dĩ (1)
Chương 106. Bất đắc dĩ (1)

Từ khi Tống Tiềm Cơ trọng sinh đến nay, tâm tư chỉ đặt trên thửa ruộng.

Chẳng lo nghĩ chẳng ham muốn, ngàn ngày cũng như một ngày, thoáng qua như mây khói.

Nhưng đêm qua đối với hắn mà nói lại là một đêm thật dài.

Hắn và Kỷ Thần nộp lên hai cuộn giấy hoang đường, sau liền đến Phong Yên Cốc xem Kỳ Thí, dẫn Kỷ Thần nhập môn kỳ đạo.

Rồi hắn lại đi Thanh Thạch Khê nghe cầm, nghe xong uống chút rượu trái cây, chạy đến sơn đình chơi cờ viết thơ, say rượu làm loạn.

Người này nói bọn họ từng gặp, thật ra không chính xác. Cầm Tiên ở trong đình, cách hắn cả một biển người và một hồ nước, hắn không nhìn thấy người trong đình, chỉ nghe thấy đối phương bình luận cầm khúc.

“Công lao sự nghiệp, ghi danh thiên cổ, anh hùng mạt lộ”

Câu này khiến Tống Tiềm Cơ tự đấy lòng cảm thấy xấu hổ.

Nhưng đối phương lại không chút ngượng nghịu, ánh mắt đảo một vòng quanh tiểu viện, thấy ghế dựa dưới giàn hoa liền trực tiếp ngồi xuống.

Hắn vỗ vỗ đệm mềm, dựa về sau, điều chỉnh tư thế thoải mái nhất.

Đây là phản ứng hình thành nên sau khi thượng vị đã lâu, bất luận ở đâu phảng phất như trời sinh hắn đã nên ngồi, người khác thì nên đứng.

Tống Tiềm Cơ trong lòng thắt lại, đấy là ghế của hắn mà!

Cầm Tiên không chỉ ngồi lên ghế của hắn, còn tiện tay túm lấy dây tử đằng treo trước mặt, vừa ngắm vừa mỉm cười:

“Xét cổ kim danh khúc, ‘Phong tuyết nhập trận khúc’ có thể lọt vào mười vị trí đầu. Đêm qua ta cứ nghĩ mãi, rốt cuộc ai có thể viết ra khúc nhạc như vậy”

Hắn ngồi đó mà nói như thể bá chủ của tiểu viện này.

Dây tử đằng co rúm lại, không dám đung đưa theo gió nữa.

Tống Tiềm Cơ ngạc nhiên, tựa như con mèo nhà mình bị người ta túm lấy sau cổ, lập tức bước nhanh ra khỏi mái hiên, nhìn thẳng đối phương:

“Nếu ngài vì vậy mà tới đây, chỉ sợ tới nhầm rồi”. Hắn nhẹ nhàng lấy dây tử đằng từ trong bàn tay đối phương ra, an ủi mà sờ sờ:

“Khúc này là do cơ duyên xảo hợp, ta và một vị tiền bối tương kiến, hắn truyền thụ lại cho ta!”

Tống Tiềm Cơ đã chuẩn bị một câu chuyện.

Câu chuyện này từng được kể qua lúc ở Càn Khôn Điện, lúc đó người nghe là Chưởng Môn Hoa Vi Tông – Hư Vân Chân Nhân. Hắn lúc này lòng đã có dự liệu, chỉ cần bổ sung thêm một số chi tiết.

Còn chưa mở miệng đã nghe thấy Cầm Tiên ngợi khen:

“Coi như ngươi thành thật! Ta đã biết rồi”

Tống Tiềm Cơ chớp chớp mắt, chợt thấy mờ mịt.

Ngươi biết gì rồi?

Cầm Tiên cười đáp:

“Tiên Âm Môn thường qua lại với Hoa Vi Tông, ta hiểu tính cách tiểu tử Hư Vân kia….”

Hắn trẻ tuổi xinh đẹp, mặt mày như hoạ, lại gọi Hư Vân với dung nhan già nua kia là ‘Tiểu tử’, thoạt nghe vô cùng kỳ quái.

“Tu vi ngươi còn thấp, xuất thân phàm nhân, lại khiến ngoại môn Hoa Vi Tông náo loạn đến nghiêng trời lệch đất, sau lưng nếu không có chỗ dựa đã sớm bị Hư Vân ra tay đuổi đi rồi, nào có thể an ổn mà trồng hoa trồng cỏ?”

Tống Tiềm Cơ thầm nhủ không ổn, ý tưởng này hắn chưa từng nghĩ đến!

Nhưng trong mắt một cường giả hiểu rõ Hư Vân và Hoa Vi Tông, quả đúng như vậy.

Đối phương đột nhiên thay đổi lối diễn, hắn nhất thời không phải nói gì, chỉ có thể tiếp tục nghe.

“Sau đêm qua, Hà Thanh Thanh bái sư, Tử Dạ Văn Thù đột phá, vô số người trẻ tuổi đều thu lợi. Tiên Âm Môn có đại sư tỷ, Thanh Nhai Thư Viện có thiên tài mạnh nhất trong số các tu sĩ trẻ tuổi. Khúc này có thể xưng là chấn động tu chân giới, danh chấn tứ hải. Nếu tìm thấy người biên khúc, bất luận hắn là ai, nhất định sẽ nổi danh, như diều gặp gió. Dưới tình huống như vậy, ngươi còn không cần suy nghĩ mà nói thật với ta, quả thực hiếm có…’

Tống Tiềm Cơ cảm thấy không đúng, vội vàng nói:

“Đấy là bởi vì vãn bối biết không giấu nổi ngài, bất đắc dĩ mới nói thật”

Cầm Tiên tựa hồ như không nghe thấy, hoặc không tin lời phủ nhận của hắn, chỉ hỏi:

“Là ai truyền cho ngươi khúc này?”

Tống Tiềm Cơ lười bịa ra người khác:

“Chính là tiền bối Tiển Kiếm Trần!”

Cái tên mà toàn bộ phong chủ, trưởng lão của Hoa Vi Tông không dám nhắc đến lại được hắn nói ra trôi chảy đến thế, tựa như thật sự có chuyện như vậy.

“Ồ?”. Nụ cười nhàn nhạt vĩnh viễn không đổi của Cầm Tiên nhất thời cứng đờ.

Sau đó liền nhắm mắt lại.

Tống Tiềm Cơ nghĩ thầm, hai người này không phải có thù đấy chứ? Trong trí nhớ của hắn rõ ràng là không có, nếu không cũng không tự tìm rắc rối cho mình như vậy.

Nếu có thù thật, ngươi đi tìm hắn tính sổ, chẳng liên quan gì tới ta và vườn rau của ta hết.

Cầm Tiên mở mắt, chợt nở nụ cười.

Nụ cười này cùng với nét nhàn nhạt ban nãy bất đồng, hai mắt hắn cong cong, cười đến mức tay đập cả tay lên tay vịn:

“Tính tình Tiển Kiếm Trần cao ngạo, tự xưng là ‘Vạn sự là hạ phẩm, chỉ có kiếm đạo cao’, ngoài kiếm ra, những đạo pháp khác đều bị hắn coi là ‘tiểu đạo’, trước nay chưa từng hao tâm nghiên cứu. Không ngờ hắn lại âm thầm nhớ cầm phổ, còn truyền cho hậu nhân!”

Tống Tiềm Cơ càng thấy ngượng nghịu hơn, âm thầm xin lỗi vị kiếm thần cao ngạo kia.

“Tiển Kiếm Trần không thân không thích, trước nay chưa từng thu nhận đồ đệ. Ngươi có thể làm đệ tử của hắn, nhất định có chỗ hơn người”. Cầm Tiên nói.

Tống Tiềm Cơ:

“Đâu thể coi là đệ tử, đúng lúc lão nhân gia người nổi lên hứng thú nên tiện tay truyền đạo mà thôi”

“Thứ hắn tiện tay dạy mà ngươi cũng học được, có thể thấy ngộ tính của ngươi không tệ”

Tống Tiềm Cơ lại chối đây đẩy:

“Vãn bối ngu dốt vụng về, lĩnh ngộ không nổi một phần vạn!”

“Tiển Kiếm Trần gần đây có khoẻ không?”

“Chỉ có duyên một lần gặp mặt, chưa từng gặp lại”

Tống Tiềm Cơ còn đang tưởng rằng hai người này là bạn cũ thì Cầm Tiên lại than thở:

“Hắn vẫn chưa chết, thật đáng tiếc”

Tống Tiềm Cơ cả kinh.

Cầm Tiên lại than tiếp:

“Không chỉ không chết còn có hậu nhân, thật tiếc thay, hắn vậy mà là người đầu tiên trong số bốn người chúng ta có đồ đệ”

Hắn nhìn chằm chằm Tống Tiềm Cơ hồi lâu, thần sắc khó hiểu, tựa như muốn nhìn ra một bóng hình khác, hắn chợt nói:

“Hắn dạy ngươi nhưng lại chưa từng dẫn ngươi theo để dạy dỗ, không thể tính là sư đồ, ngươi có nguyện ý học cầm của ta không?”

Lòng Tống Tiềm Cơ trùng xuống, đâu ra chuyện như vậy?

“Tiền bối nhìn lầm rồi, đệ tử không có ý tứ với âm luật chi đạo”

Cầm Tiên đứng dậy khỏi ghế, tiến lên hai bước:

“Theo ta về Tiên Âm Môn, dưới một người trên vạn người, tài nguyên tu luyện vô tận. Cơ hội không nên bỏ lỡ, thời gian đã trôi qua sẽ không quay lại, ngươi thật sự không học sao?’

Thời khắc này, Tống Tiềm Cơ chỉ cảm thấy một ngọn núi đang bức tới trước mặt hắn.

Hắn nghiến răng đáp:

“Không học!”

Cầm Tiên nghiêm túc hỏi:

“Ta cứ muốn đệ tử của Tiển Kiếm Trần học cầm của ta đấy, vậy ngươi nói phải làm sao đây?”

Rõ ràng là hắn muôn thu nhận đồ đệ nhưng lại ném vấn đề này lên người người khác, đúng là bá đạo.

Tống Tiềm Cơ chỉ về hướng dây dưa chuột, nói ra đạo lý đơn giản nhất trên đời:

“Dưa hái xanh không ngọt!”

Cầm Tiên lại đổi lối diễn khác:

“Ngươi bị vây trong toà tiểu viện này, tựa như rồng ở nước cạn, có lối ra sao?”

“Không phiền ngài ngọc lòng, ta rất nhanh sẽ xuống núi”. Tống Tiềm Cơ mỉm cười, có chút đắc ý:

“Ta sắp có đất phong ở nhân gian rồi”

Cầm Tiên không hiểu, linh khí ở nhân gian yếu ớt, còn xa mới sánh được với đại tiên môn thế gia.

Hắn hỏi:

“Ngươi đi làm gì?”

Ánh mắt Tống Tiềm Cơ sáng bừng:

“Trồng trọt!”

Hết chương 106.
Bình Luận (0)
Comment