Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 107 - Chương 107. Bất Đắc Dĩ (2)

Chương 107. Bất đắc dĩ (2)
Chương 107. Bất đắc dĩ (2)

Thời điểm hắn vừa trọng sinh, chưa từng đúng lý hợp tình mà lớn tiếng tuyên cáo như vậy.

Bởi Tống Tiềm Cơ lúc mười lăm tuổi là một kiếm tu cần cù khắc khổ. Chỉ trong một đêm mà thay đổi nhanh như vậy dễ khiến người ta nghi ngời bị ‘đoạt xá’.

Nhưng giờ đã bất tri bất giác mà thay đổi, toàn bộ ngoại môn đều thấy vậy thành quen, chẳng còn lạ lẫm, hắn liền có thể lớn tiếng nói ra.

Trồng trọt, chính là trồng trọt, ai cũng đừng hòng làm lỡ việc của hắn!

Cầm Tiên sửng sốt.

Đáp án này quả thực ngoài dự liệu.

Mặc dù hắn hiểu sâu biết rộng cũng chưa từng gặp qua.

Hắn lại nhìn quanh tiểu viện, một lần nữa đánh giá đám rau trên mặt đất, hoa tươi trên giàn, dây leo trên tường, cảm thụ sinh cơ cùng ý vị độc đáo:

“Đây chính là đạo của ngươi?”

“Không phải”. Tống Tiềm Cơ lắc đầu:

“Mọi chuyện hà tất phải dùng sức, chuyện gì cũng cầu đạo”

Cầm Tiên nghe vậy đã biết không thể xoay chuyển được hắn.

Hậu bối này không giết được, lại không thể thu nhận, khiến hắn thật bất đắc dĩ.

Tựa như tử đằng trong gió, chẳng biết hoa sẽ rơi về nơi đâu.

Hắn đang định mở miệng thì tâm niệm chợt động, có người đang bay nhanh về hướng này.

Người đến không yếu hơn hắn, có thể khiến hắn cảm thấy bị uy hiếp, cảm giác này đã lâu chưa từng trải qua.

Không, không chỉ một người, là hai người!

Hắn cân nhắc trong chốc lát, tựa như đang tính toán điều gì.

Không lâu sau, hắn hồi phục nụ cười nhàn nhạt, nói với Tống Tiềm Cơ:

“Có duyên tương phùng, ta tặng ngươi một món lễ vật”

“Không có công không dám nhận”. Tống Tiềm Cơ lắc đầu.

Cầm Tiên lấy từ trong tay áo ra một chiếc thuyền gỗ nhỏ.

Thân thuyền làm bằng gỗ nhẫn nhụi, boong thuyền phủ gỗ phượng hoàng, hai bên lan can như bạch ngọc điêu khắc, lẳng lặng nằm trong tay hắn.

“Đây là một kiện pháp khí phi hành. Mặc dù là thứ đồ chơi không đáng tiền nhưng ngày có thể đi ngàn dặm. Nếu ngươi không nhận, làm sao mang đám cây cỏ này đi đến chỗ đất phong được?”. Cầm Tiên tiếc nuối:

“Trên đường xóc nảy hồi lâu, hoa có đẹp đến thế nào cũng chết héo”

Tống Tiềm Cơ cảm thấy có lý, hắn không sợ khổ nhưng đám cây hoa trân quý.

Nếu chỉ là pháp khí phi hành vậy cũng không tính là quý báu.

“Vậy ta cũng tặng ngài một thứ”. Hắn đáp.

Khoai tây trồng dưới đất chỉ còn lại ba nụ hoa.

Ba màu trắng, tím nhạt, xanh lam, hắn tiện tay ngắt một bông.

Cầm Tiên cài bông hoa khoai tây màu tím nhạt lên vạt trước y bào huyền sắc, dạo bước ra cửa.

Tựa như một kẻ thắng lợi đeo theo huân chương của hắn.

Ngoại môn đệ tử đều đang tụ tập ở quảng trường chủ phong, cổ vũ trận chung kết Võ Thí của Mạnh Hà Trạch .

Toàn bộ ngoại môn lúc này vắng lặng yên tĩnh.

Ngoài cửa Tống Viện có con đường mòn đầy hoa tươi, cuối xuân đâu đâu cũng ánh lên sắc đỏ, bướm bay dọc đường.

Hắn lại không đi trên con đường này, ống tay áo tung bay, gió nhẹ vô cớ thổi tới, nâng hắn lên nhẹ bay vào mây.

Cầm Tiên đứng trên mây, lẳng lặng chờ đợi.

Gió thổi mây bay, ánh nắng xán lạn.

Một vị lão giả mặc hắc y tới từ hướng đông, một vị lão giả mặc bạch y tới từ hướng tây.

Trên đỉnh Tống Viện, Kỳ Quỷ và Thư Thánh đều nhìn thấy đối phương, sắc mặt âm trầm. Lại nhìn thấy Cầm Tiên, cả hai đều đổi sắc.

“Sao ngươi lại ở đây?”. Kỳ Quỷ hỏi.

Cầm Tiên mỉm cười:

“Các ngươi vì sao tới đây thì ta cũng vì vậy mà đến”

“Không thể nào!”. Thư Thánh lạnh giọng:

“Ngươi đừng hòng si tâm vọng tưởng!”

Kỳ Quỷ thầm nghĩ, một tên Đa Tình Tử đã đủ phiền rồi, lại thêm một tên nữa sao?

Tiểu tử Tống Tiềm Cơ này rốt cuộc học bao thứ rồi?!

Thư Thánh nghĩ, nếu sớm biết Cầm Giả Tiên tới trước nẫng tay trên, ta hà tất phải lãng phí thời gian ở Trích Tinh Đài với lão quỷ chết tiệt kia.

Cầm Tiên cười đáp:

“Đã lâu không gặp, ta vẫn còn duy trì dung mạo thời trẻ mà hai vị đã già nua như vậy. Thiên đạo vô tình, đến cơ duyên thu nhận đồ đệ cũng khó dò, thật khiến người ta phải tiếc nuối”

Thư Thánh nói với Kỳ Quỷ:

“Lão phu từng nghe nói, chỉ có tiểu cô nương chưa từng xuất môn mới để ý xem khuôn mặt mình có đẹp không, chỉ sợ phu quân chán ghét”

Kỳ Quỷ cười lớn:

“Ha ha, cái bản mặt Giả Tiên kia thật ra cũng chỉ là một tên quái vật lão bất tử, thiên hạ rộng lớn như vậy, còn có chuyện nào buồn cười hơn thế không?”

Hai người mới nãy giương cung bạt kiếm, hận đối phương sao không chết quách đi. Lần nữa gặp lại lại đứng chung chiến tuyến, hợp lực đối địch.

Ba người nhìn nhau đầy chán ghét, lại không thể động thủ, chỉ có thể giống như mấy mụ đàn bà đanh đá ngoài chợ, nhục mạ lẫn nhau.

Cầm Tiên lấy một đánh hai, rơi xuống thế hạ phong, lại chẳng chút tức giận, ngược lại lại chân thành khuyên nhủ:

“Hắn đã nhận cầm của ta, các ngươi không còn cơ hội nữa rồi, quay về đi”

Hai người sững sờ.

Thư Thánh nghiến răng, gằn từng chữ:

“Lão phu không tin”

Cầm Tiên chỉ chỉ vạt áo trước:

“Lấy hoa này làm chứng. Tống Tiềm Cơ tự tay trồng, ngày đêm bảo vệ, ta thấy hắn thành tâm thành ý nên liền nhận lấy lễ bái sư không đáng tiền này. Ta vốn cũng không nghĩ nhiều, lại không nhẫn tâm nhìn hai người các ngươi cả bó tuổi rồi còn đến đây tự rước lấy nhục”

Hắn biết nói quá lại thành thừa, nhẹ nhàng bâng quơ mới là thật nhất, vậy nên chỉ nhàn nhạt cười, cưỡi mây rời đi.

Chỉ lưu lại bóng lưng huyền sắc, tóc đen tung bay.

Hai người còn lại, sắc mặt từ phẫn nộ dần chuyển thành xám xịt, hồi lâu không lên tiếng.

Bọn họ xếp hàng trên mây, cầm bảng số thu nhận đồ đệ.

Mây bay vội vàng, giục người quyết đoán.

“Ta vẫn không tin!”. Kỳ Quỷ cuối cùng cũng lên tiếng.

…………..

Khoảnh khắc bảo thuyền nằm trong tay, Tống Tiềm Cơ đã phát giác có gì đó không đúng.

Hắn rót linh khí vào trong, bảo thuyền chợt biến hoá, khoang thuyền hướng về phía trước dâng lên trở thành thân cầm, hai lan can màu trắng tụ lại về giữa hoá thành dây cầm.

Hiển lộ chân dung, là vật bất phàm. Kim quang xán lạn, linh áp đại thịnh!

Đây là một kiện pháp khí có hai cách dùng, vừa có thể bay trên mây, vừa có thể gảy đàn tấu khúc.

Này không phải làm điều thừa thãi sao?

Ta cần danh cầm của ngươi mà làm gì?

Bỗng nhiên, hắn ý thức được điều gì đó.

Cầm Tiên lừa ta!

Hắn căn bản không hề từ bỏ ý định thần kinh ‘Đệ tử Kiếm Thần gảy cầm’ này!

Hắn mới nãy giả bộ!

Đời trước hắn chỉ là một tán tu quê mùa, sau khi tấn thăng Hoá Thần đều giữ thân phận, không lừa người nữa.

Ngươi đường đường mang bộ dạng tiên nhân sao có thể làm ra chuyện nham hiểm như vậy?

Tống Tiềm Cơ hít sâu một hơi.

Danh hào Tiển Kiếm trần có thể doạ đám phong chủ Hoa Vi Tông nhưng lại khó mà cản trở nổi đại lão đồng cấp.

Thời khắc này hắn vô cùng hoài niệm Hư Vân Chân Nhân, diễn trò với hắn quá thoải mái.

Hắn đem ‘bảo thuyền’ đặt lên bàn đá.

Trần Hồng Chúc làm việc quá chậm, một đêm đã qua mà vẫn chưa có tin tức gì.

Hắn chỉ muốn một quận nơi phàm trần, chứ đâu phải một quặng linh thạch.

Không thể dựa vào người khác, xuống núi trồng trọt phải dựa vào chính mình.

Hắn đẩy cửa ra ngoài, đi thẳng đến Càn Khôn Điện trên chủ phong.

Hư Vân Chân Nhân, cường giả thế gian này đều là kẻ dối trá, vẫn là ngươi đáng tin!

Chỉ có thể dựa vào ngươi thôi!

Hết chương 107.
Bình Luận (0)
Comment