Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 108 - Chương 108. Khí Vận Hơn Người (1)

Chương 108. Khí vận hơn người (1)
Chương 108. Khí vận hơn người (1)

Ngoài Càn Khôn Điện, biển mây cuồn cuộn như sóng tuyết.

Cá chép ngũ sắc vừa được cho ăn no, kết thành đàn mà chơi đùa, bơi lội dưới Thệ Thuỷ Kiều tựa như dải cầu vồng bắc ngang qua.

Ngoài đại điện thì nguy nga trang nghiêm nhưng trong điện lại đang cãi nhau như cái chợ.

“Tiên quan thuộc địa đều do tu sĩ có cống hiến to lớn với tông môn đảm nhiệm. Phàm nhân sẽ cung phụng tượng vàng của chúng ta tại miếu thờ trong thuộc địa. Tống Tiềm Cơ chỉ là một tiểu đệ tử nhỏ bé, vừa mở miệng liền muốn một quận, cũng không sợ gió thổi trẹo lưỡi sao?”. Xích Thuỷ Phong Chủ - Triệu Thái Cực lạnh giọng cười:

“Người khác thờ hắn bái hắn, hắn chịu nổi sao?”

“Hắn muốn đất phong, không biết có phải là muốn hưởng khói hương cung phụng, tăng khí vận không. Nhưng một quận đổi lấy ngoại môn trở lại bình thường, theo ta thấy là đáng giá”. Trần Hồng Chúc trầm giọng đáp.

“Chúng ta vốn không cần trả giá cả một quận! Chẳng lẽ cho hắn một toà thành còn không đủ sao?”. Minh Hà Phong Chủ nhíu mày nói.

“Theo ý ta kể cả có không cho thì làm sao? Chúng ta chỉ việc cưỡng ép trục xuất hắn và đám ngoại môn đệ tử ủng hộ hắn đi, sau đó tính toán thu nạp một đám mới biết nghe lời, điều đó mới là quan trọng”

Trần Hồng Chúc nhìn một vòng những người trong điện đang mang biểu tình giận dữ, nhẫn nại giải thích:

“Tống Tiềm Cơ người này, không đơn giản như các ngươi nghĩ đâu, lấy sự hiểu biết của ta đối với hắn, hắn muốn một quận vậy chính là một quận, tuyệt không thể ít hơn, cũng không thể nhiều hơn. Hắn đã nói ra thì tức là hắn cũng đã có biện pháp dự phòng”

“Ngươi vì sao cứ nói thay hắn như vậy?”. Có trưởng lão nhẹ giọng nói:

“Hắn lấy được một quận thì đối với ngươi có lợi gì sao?”

Trần Hồng Chúc giật mình, thanh âm bén nhọn:

“Ta đang cầu chư vị, ta cũng là vì tương lai của Hoa Vi Tông!”

Mọi người trong điện khẽ cười, ánh mắt không tin tưởng rơi trên người nàng, bao gồm cả phụ thân nàng là Hư Vân Chân Nhân và Đại sư huynh Viên Thanh Thạch.

Trần Hồng Chúc chợt thấy mệt mỏi.

Nếu sớm biết có ngày hôm nay, nàng không nên lưu Tống Tiềm Cơ lại đến tận khi Đăng Văn đại hội diễn ra.

Nàng muốn rút roi bên hông ra, một roi đánh lật bàn ngọc trước mặt, đập nát Càn Khôn Điện, đánh tỉnh những người lâu ngày sống trong an nhàn này, cứ ôm lấy hủ bại, uy nghiêm không chịu buông tay.

Trong bầu không khí im lặng đến ngạt thở, Hư Vân cuối cùng cũng lên tiếng, thanh âm có chút nghiêm khắc:

“Lần đầu tiên, con cầu ta lưu lại hắn. Lần thứ hai, con xin ta Hoa Vi Chân lệnh để theo dõi hành tung của hắn. Lần thứ ba, con tới xin đất phong cho hắn. Từ bé đến lớn ta luôn dung túng con, nhưng quá tam ba bận, lần này không thể lại nương theo con….’

“Phụ thân”. Thanh âm Trần Hồng Chúc run rẩy, mang chút nghẹn ngào:

“Nữ nhi đề nghị như vậy tuyệt không phải do tư tình tạp niệm. Tình thế hiện giờ, quyền quyết định đã không còn nằm trong tay chúng ta. Đêm qua trăm ngàn ngoại môn đệ tử tụ tập lại một chỗ, gần như xảy ra bạo động, nếu lúc đó Tống Tiềm Cơ một tiếng hiệu lệnh, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi!”

Triệu Thái Cực đáp:

“Tông môn ban cho bọn chúng một con đường cầu tiên, bọn chúng lại không biết cảm ơn. Đều trách chúng ta quá từ bi, quá dung túng. Đợi thu nạp được đám  ngoại môn đệ tử mới, nhất định phải quản giáo nghiêm khắc!”

Mọi người sôi nổi phụ hoạ, vô cùng đồng tình.

“Chỉ là đệ tử chẳng đáng nhắc đến của ‘vị kia’ mà dám kiêu ngạo như thế”. Hư Vân Chân Nhân nhìn về phía đạo đồng bên cạnh, lạnh giọng nói:

“Đi, gọi tên Tống Tiềm Cơ kia qua đây”

Vừa dứt lời ngoài điện đã thông truyền:

“Chưởng Môn Chân Nhân, các vị phong chủ, Tống Tiềm Cơ cầu kiến ——”

Thần sắc mọi người khẽ thay đổi, không khỏi quá trùng hợp rồi.

Trần Hồng Chúc cũng ngẩn ngơ.

Đây là lần thứ hai Tống Tiềm Cơ lên Càn Khôn Điện.

Nhìn qua thấy chẳng còn chỗ trống, náo nhiệt hơn nhiều so với lần trước.

Cả điện dần yên tĩnh theo bước chân của hắn. Nếu ánh mắt có thể giết người, hắn đã chết cả trăm ngàn lần rồi.

Tống Tiềm Cơ phảng phất như phát giác ra điều gì đó, hào phóng hành lễ, khoé miệng vẫn treo nụ cười mỉm.

Hư Vân Chân Nhân cảm thấy, so với lần gặp mặt trước, Tống Tiềm Cơ có chút biến hoá vi diệu.

Nếu nói trước kia là bề ngoài cung kính khiêm tốn, thực chất lại như có ý đảo khách thành chủ thì lần này thiếu niên lại như đám mây trên Thệ Thuỷ Kiều, khoan thai phiêu diêu tiến vào Càn Khôn Điện.

Như đám mây tự nhiên bay ra khỏi núi.

Người này tưởng như vô tâm nhưng lại khiến ngoại môn mưa gió trùng trùng.

Tâm tình Hư Vân phức tạp, vừa hối hận nhân tài như vậy vì sao không sớm phát hiện ra, sớm trọng dụng hắn.

Vừa tức giận Tống Tiềm Cơ tâm tư thâm trầm, to gan lớn mật.

“Ngươi vì chuyện đêm qua dẫn đầu tạo phản mà tới nhận lỗi sao?”. Triệu Thái Cực quát hỏi.

“Không”. Tống Tiềm Cơ thân thiện đáp:

“Ta tới là muốn một quận”

Hắn thầm nghĩ, ta chỉ cần một mảnh đất cằn sỏi đá, hoang vu hẻo lánh, hưởng thụ vui thú khai hoang trồng trọt.

Cũng chẳng cần phong thuỷ bảo địa hay linh sơn tú thuỷ, cớ sao khó khăn vậy?

Ta tiếp tục lưu lại nơi này, các ngươi so với ta càng khó chịu hơn.

Đám người Hoa Vi Tông xác thực vô cùng khó chịu, tức đến sùi bọt mép, không ai chịu để hắn nói tiếp.

“Hoa Vi Tông ta thuộc địa vô số, tiên quan mỗi nơi không ai không phải Kim Đan kỳ trở lên, thân mang công đức!”. Hư Vân đánh đòn phủ đầu:

“Ngươi vào ngoại môn ba năm, có công gì, đức gì, mà muốn hưởng thụ hương hoả cung phụng của cả một quận?”

Tống Tiềm Cơ nghĩ thầm, cái này liên quan gì đến hương hoả?

“Lấy đất một quận đổi lấy ta lập tức xuống núi”. Hắn nói:

“Đời này không bước nửa bước vào Hoa Vi Tông!”

Hai câu nói đầy khí phách vang vọng trong điện.

Các vị phong chủ, trưởng lão nhìn nhau. Bọn họ ngoài miệng thì ương ngạnh chứ trong lòng đều hiểu rõ ——

Giết người này, chỉ sợ Tiển Kiếm Trần sẽ báo thù, nếu giữ người này lại, chỉ sợ ngày sau gà bay chó sủa.

Cho dù có biện pháp đối phó nhưng nhất định rất phiền phức, làm gì có chuyện hắn tự đi đơn giản như vậy?

Chỉ là cái giá một quận quá lớn, Tống Tiềm Cơ đây là công phu sư tử ngoạm. Cường giả Hoa Vi Tông nhiều như mây, để mặc tiểu đệ tử xâu xé há chẳng phải quá mất mặt sao?

Trần Hồng Chúc nhìn quanh điện, khoé miệng khẽ nhếch, mặt lộ vẻ trào phúng.

“Nể mặt vị tiền bối kia, có thể cho ngươi một toà thành”. Trong lòng Hư Vân thầm mắng Tiển Kiếm Trần.

“Không được”. Tống Tiềm Cơ lắc đầu:

“Một thành quá bé”

Theo trình độ trồng trọt của mình ngày càng thuần thục, tài nghệ tiến bộ, nhất định sẽ càng trồng càng nhanh.

Đến lúc đấy người còn sống sờ sờ mà hết đất thì ai mà chịu nổi?

Hai người như đang buôn bán mà mặc cả qua lại, ngươi đến ta đi.

Hư Vân có đông đảo phong chủ, trưởng lão đệm vào:

“Ngươi lười biếng không tập trung, không tu luyện cũng không làm việc, nếu thật sự cho ngươi một quận, ngươi định quản lí thế nào?”

“Ngươi không lao động, toàn bộ đều dựa vào ngoại môn đệ tử cấp dưỡng, trong tay không có nổi một linh thạch, ngươi muốn bách tính trong quận cùng chết đói với ngươi sao?”

“Tu vi ngươi còn thấp, trong quận nếu có ma tu xâm lược, ngươi định ngăn cản thế nào?”

Tống Tiềm Cơ một thân một mình vào doanh trại địch nhưng lại cắn chặt không buông.

Hư Vân hơi híp mắt, ngầm uy hiếp:

“Nhiều nhất là ba toà thành, ngươi đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt”

Hết chương 108.
Bình Luận (0)
Comment