Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 109 - Chương 109. Khí Vận Hơn Người (2)

Chương 109. Khí vận hơn người (2)
Chương 109. Khí vận hơn người (2)

Tống Tiềm Cơ đang muốn mở miệng chợt nghe thấy đệ tử canh cửa thông truyền:

“Tử Vân Quan Quan Chủ - Thanh Vi Chân Nhân đến ——“

Sắc mặt các phong chủ trong điện trong nháy mắt đồng loạt thay đổi, ung dung nhẹ cười đứng dậy nghênh đón. Ở địa giới Hoa Vi Tông, bọn họ tuyệt đối không thể để Tử Vân Quan xem trò cười.

Tống Tiềm Cơ đời trước bị đạo sĩ mặc y bào tử sắc này dùng ‘Vọng khí thuật’ xem qua, đời này lại không chút giao tình.

Hắn chỉ nghĩ, sao đúng lúc này cứ phải đến tìm lão đầu Hư Vân kia, làm lỡ việc ta trả giá.

Thanh Vi và Hư Vân thoáng hành lễ với nhau, sau liền trực tiếp đi về phía hắn:

“Chúc mừng sư đệ”

Sư đệ?

Nụ cười của người trong điện cứng đờ, kinh hãi không thôi.

Da mặt Hư Vân hơi run rẩy, dự cảm không lành lại xuất hiện.

Tống Tiềm Cơ tưởng rằng đối phương nhận lầm người, chợt nghĩ đến gì đó:

“Chậm đã!”

Thanh Vi đã mở miệng:

“Sư đệ đêm qua ở Trích Tinh Đài cùng gia sư chơi một ván cờ mồm, quả thực tuyệt diệu vô cùng, kỳ phổ đã được Li sư muội ghi lại. Gia sư sai người khẩn cấp chế tác ngọc giản…”

Thanh âm hắn vang khắp đại điện, chấn động đến mức đầu óc Tống Tiềm Cơ ong ong.

Tối qua lão giả bệnh tật ngồi hóng gió kia thật sự là Kỳ Quỷ!

“Danh cục như vậy, nên để thiên hạ cùng thưởng thức. Gia sư hạ ý chỉ, bất luận là đệ tử của Tử Vân Quan ta, trận sư của các môn phái khác hay người yêu thích kỳ đạo đều có thể dùng giá thấp nhất là một khối linh thạch để đặt mua ngọc giản kỳ phổ, nghiên cứu sự ảo diệu của kỳ pháp. Sư đệ phát huy kỳ đạo, công đức vô lượng”

Tống Tiềm Cơ chợt thấy nửa quyển kỳ phổ trong tay áo ẩn ẩn nóng lên.

“Nay lô đầu tiên gồm hai mươi vạn ngọc giản đã được đặt hết, thu lại hai mươi vạn linh thạch, do bần đạo chuyển cho Tống sư đệ, còn thỉnh sư đệ vui lòng nhận cho”

Thanh Vi nhét cho hắn một túi trữ vật, tay Tống Tiềm Cơ trĩu xuống, suýt nữa không cầm chắc.

Đám người Hoa Vi Tông trợn mắt há mồm, cho dù có là tu sĩ đã từng trải việc đời cũng cảm thấy việc này hoang đường.

Tống Tiềm Cơ vậy mà biết chơi cờ?

Hơn nữa còn là thiên tài kỳ đạo, vượt xa người đứng đầu Kỳ Thí năm nay, trực tiếp đối chiến Kỳ Quỷ.

Lại nghĩ đến bọn họ mới nãy nói người này không chịu lao động, chỉ ăn sẵn của ngoại môn đệ tử, trong tay không có nổi một khối linh thạch.

Chỉ trong chớp mắt, Tống Tiềm Cơ đã có hai mươi vạn, hơn nữa mới chỉ là lô đầu tiên.

Hư Vân làm như không thấy hai mươi vạn kia, chỉ nghĩ đến việc Thanh Vi gọi Tống Tiềm Cơ là sư đệ.

Trừ phi Kỳ Quỷ có ý thu nhận tiểu tử này làm đồ đệ, nếu không Thanh Vi xưa nay kiêu căng thanh cao, sao có thể tự hạ bối phận như vậy được?

Trần Hồng Chúc vô cùng kinh ngạc, mơ hồ có cảm giác ‘quả nhiên là thế’.

Tựa như chỉ cần là Tống Tiềm Cơ, bất luận làm ra việc kinh thế hãi tục thế nào nàng cũng đều có thể tiếp nhận.

Thanh Vi Chân Nhân cáo từ Hư Vân, mỉm cười với đám người Hoa Vi Tông đang mang sắc mặt xanh xanh đỏ đỏ kia.

Tống Tiềm Cơ sững sờ, chỉ có hắn là nghe thấy truyền âm của Thanh Vi:

“Gia sư đang chờ ngươi ở dưới hiên Tống Viện. Sư đệ đừng tiếp tục rảnh rỗi ở đây nữa, mau nhanh chóng quay lại đi”

Hắn nhớ đến đêm say rượu kia, hận không thể cho mình một cái tát.

Người ngoài nhìn vào chỉ thấy hắn bất động như núi, bình thản như thường, phảng phất như đã sớm có dự liệu.

Gân xanh nổi lên trên trán Hư Vân.

Chẳng lẽ Tống Tiềm Cơ sớm đã tính đến bước này? Muốn đất phong chỉ là cái cớ, nhân cơ hội này sỉ nhục hắn, sỉ nhục toàn bộ phong chủ, trưởng lão Hoa Vi Tông mới là mục đích chính!

Tâm tư quá ngoan độc, âm trầm.

Cố tình người này lại khí vận hơn người, một Tiển Kiếm Trần làm chỗ dựa chưa đủ, còn thêm một Kỳ Quỷ.

“Chưởng Môn Chân Nhân, chúng ta tiếp tục”. Tống Tiềm Cơ hồi thần:

“Chút chuyện xen giữa, đừng để lỡ chính sự”

Hư Vân một búng máu nghẹn ở yết hầu, chợt nghe thấy ngoài điện thông báo:

“Viện Trưởng Thanh Nhai Thư Viện tới ——“

Viện Trưởng mặc thanh sam như thư sinh tiến vào điện, thấy không khí trong điện không đúng nhưng không nói ra, chỉ cười cười hành lễ với mọi người.

Hư Vân miễn cưỡng nhẹ cười hàn huyên:

“Thư Thánh lão nhân gia người có điều gì chỉ giáo sao?”

“Chỉ giáo không dám nhận”. Viện Trưởng mỉm cười, lấy ra một hộp nhỏ tinh xảo từ trong tay áo, đi về phía Tống Tiềm Cơ .

Sắc mặt Hư Vân tái nhợt, thầm nghĩ không thể nào.

Tống Tiềm Cơ vô thức lùi lại một bước.

“Tống sư đệ, đêm qua ở Trích Tinh Đài, ngươi viết lên Anh Hùng Thiếp, nay nhiều hậu bối xem được liền phỏng theo, in lại, cảm ngộ chân ý trong ngòi bút của ngươi. Gia sư cảm tạ ngươi cống hiến cho thư đạo và phù sư trong thiên hạ, đặc biệt tặng ngươi quà này, coi như phần thưởng”

Viện Trưởng đưa cho Tống Tiềm Cơ một chiếc hộp nhỏ có hình dáng như hộp phấn màu hồng.

Hắn âm thầm truyền âm:

“Thư Thánh lão nhân gia người đang chờ ngươi dưới giàn hoa ở Tống Viện, Kỳ Quỷ cũng ở đó. Sư đệ à, ngươi xem mà làm đi”

Tống Tiềm Cơ không nhận lấy, chỉ truyền âm hỏi:

“Tu sĩ họ Hoa kia đóng giả Vương Thổ Căn nhờ giám định, còn có Bạch Liên Liên gặp nạn chạy tới trước mặt ta, đều là ý của Thư Thánh đúng không?”

“Không sai”. Viện Trưởng gật đầu, truyền âm lại:

“Sư đệ, ngươi không cần hộp này thì phải chính tay trả lại cho gia sư, đừng làm khó người truyền lời như ta”

Tống Tiềm Cơ cười khổ nhận lấy:

“Đừng, đừng gọi ta là sư đệ”

Viện Trưởng phất tay áo, cáo biệt đám người Hoa Vi Tông.

Mọi người nhất thời choáng váng, căn bản không nghe rõ hắn đang nói gì, cũng quên mất lễ nghi.

Hư Vân chợt ngã về sau.

Trần Hồng Chúc nhanh tay lẹ mắt chạy lên đỡ hắn:

“Phụ thân!”

Hư Vân nhắm mắt một lúc, chải vuốt linh khí đang bạo loạn trong cơ thể.

Khi mở mắt ra, phảng phất như trong nháy mắt già đi mười tuổi.

Thiên đạo bất công, vì sao lại thiên vị Tống Tiềm Cơ đến thế.

Hắn cười lớn, tiếng cười hơi chút nghẹn ngào:

“Đệ tử tông ta, vậy mà có cống hiến như vậy với Đăng Văn đại hội, có công đức như vậy với tu sĩ trong thiên hạ. Thưởng, đương nhiên phải thưởng! Người đâu, mang địa đồ thuộc địa Hoa Vi Tông ta tới đây, ta chọn một nơi bảo địa cho ‘Tống sư đệ’! Chỉ một quận bé nhỏ, sao bõ dính răng!”

Mọi người nhìn chằm chằm Tống Tiềm Cơ tay trái thì cầm túi trữ vật chứa linh thạch, tay phải thì cầm bảo hộp, miễn cưỡng cười cười, cùng kêu khóc hô lên:

“Một quận bé nhỏ, sao bõ dính răng!”

Tống Tiềm Cơ chớp chớp mắt, thầm nghĩ cái này cũng tính là trong phúc có hoạ nhỉ:

“Khi nào thì chọn xong?”

“Ngày mai!”

Tống Tiềm Cơ thành khẩn đáp:

“Đêm dài lắm mộng, ta vội lắm, Chân Nhân giúp chút đi”

Hư Vân nghiến răng kèn kèn, kẽ răng tràn ra máu:

“Trước giờ Tý đêm nay! ‘Tống sư đệ’ đã hài lòng chưa?”

Tống Tiềm Cơ vừa lòng gật đầu:

“Chân Nhân vất vả rồi, chư vị vất vả rồi”

Hắn bước ra ngoài đại điện, nhìn về phía biển mây vô tận, nụ cười dần trở nên chua xót.

Ở Tống Viện còn có hai người đang đợi hắn.

Hết chương 109.
Bình Luận (0)
Comment