Phía cuối Thệ Thủy Kiều có hai người đang đứng. Trong làn mây trắng nhẹ, đạo bào màu tím cùng màu xanh đón gió tung bay.
“Hai vị tiền bối, đây là thế nào vậy?”. Tống Tiềm Cơ ngẩn ra, dở khóc dở cười nói:
“Sợ ta chạy mất sao?”
“Phòng ngừa vạn nhất, vẫn là để sư huynh đưa sư đệ về viện đi”. Viện trưởng nói.
Quan chủ cũng nói:
“Gia sư đã giao phó công việc, ta cũng không dám xao nhãng. Mời sư đệ quay về viện”
Hai người đi hai bên trái phải, Tống Tiềm Cơ đi ở giữa. Phía sau còn đi theo hai đội nhân mã gồm bốn mươi người, một đội đến từ Thư viện, một đội đến từ Tử Vân quan.
Mọi người đi chung với nhau ngoài mặt thì đều hữu hảo nhưng bên trong lại âm thầm đề phòng nhau, đều sợ đối phương nửa đường chơi xấu đoạt người đi mất.
Cứ thế một đoàn người đi tới, tạo nên một cảnh tượng hùng vĩ và bắt mắt mọi người xung quanh.
Cảnh tượng này khiến cho Tống Tiềm Cơ nhớ lại thời điểm lần trước đi tới Càn Khôn Điện, được Từ Khán Sơn và Khâu Đại Thành hộ tống dọc đường.
“Hai vị tiền bối thật sự không cần gọi ta là sư đệ, ta không nhận nổi đâu”. Tống Tiềm Cơ nói.
“Ngươi từng chính miệng nói ngươi muốn một đỉnh núi. Không phải là ý muốn bái Thư Thánh làm sư phụ sao?”
Thấy biểu tình mờ mịt của Tống Tiềm Cơ, Viện trưởng liền hảo tâm nhắc nhở hắn:
“Họa Xuân Sơn cũng chính là một đỉnh núi đấy”
“Họa Xuân Sơn làm sao lại có thể là một đỉnh núi được?”
Tống Tiềm Cơ cũng là lần đầu tiên được nghe thấy cách nói này, cảm thấy thật hoang đường:
“Đỉnh núi bình thường đều có thể khai hoang, có thể tưới nước trồng cây, sẽ không phải bị người cất ở trong hộp, càng sẽ không đột nhiên bay ra nện người”
Viện Trương đáp lại hắn với thái độ nghiên cứu học vấn nghiêm cẩn:
“Nhìn từ xa nó là núi. Nhìn ở gần nó vẫn là núi. Bản chất của nó chính là núi. Ngươi có thể nói nó ‘vượt trên bình thường’, nhưng không thể nói nó ‘không bình thường’ được”
Tống Tiềm Cơ nắm chặt nắm tay trong tay áo, nỗ lực miêu tả:
“Cái đỉnh núi mà ta muốn nói ở đây là loại đỉnh núi sẽ không động đậy được, mỗi ngày ta có thể ở trên đó, tùy lúc có thể gieo trồng các loại hạt giống trên đó,một loại đỉnh núi ‘hoàn toàn bình thường’, tiền bối hiểu ý ta không?”
“Ồ------- ta hiểu rồi, sư đệ”. Viện trưởng thở dài.
Họa Xuân Sơn hóa ra bởi vì ‘không đủ bình thường’, ‘vượt quá bình thường’ mà bị hắn ghét bỏ.
Hắn mỉm cười với Tống Tiềm Cơ và nói:
“Thật đáng tiếc, đã muộn rồi, gia sư tâm ý đã quyết”
“Sư đệ chớ nghe hắn nói bậy, mọi việc vẫn chưa muộn”. Quan chủ Thanh Vi chân nhân mở miệng nói:
“Hai vị Thánh nhân đã đạt thành nhất trí, để tự ngươi lựa chọn. Nếu ngươi chọn Tử Vân Quan, người của Thư viện bọn họ tuyệt đối sẽ không dám làm gì ngươi”
“Cả hai bên ta đều không chọn”. Tống Tiềm Cơ không cần nghĩ ngơi, khẳng định:
“Chí của ta không ở nơi này”
Thanh Vi chân nhân giật mình.
Tống Tiềm Cơ có ý muốn thuyết phục đối phương:
“Ta xuất thân chỉ là phàm nhân, tu vi lại thấp kém, thiên phú bình thường cũng không có gì xuất chúng, Là do ta không xứng, vấn đề này ngay từ đầu đã không thích hợp rồi”
“Sư đệ khiêm tốn rồi”. Thanh Vi chân nhân cười nói:
“Sư đệ có chí lớn, kì nghệ, thư họa, hoa cỏ mọi thứ đều tinh thông. Mọi người đều biết, ngươi không dựa vào vũ lực cưỡng bức mà lấy đức phục người, thu phục được toàn bộ ngoại môn đệ tử”
“Không, không dám nhận”. Tống Tiềm Cơ cảm thấy xấu hổ.
Cả hành trình hắn trầm mặc mà đi, không tiếp tục nói chuyện nữa.
Từ trước thời điểm ‘Vương Thổ Căn kiêm Bạch Liên Liên’ xuất hiện khi Đăng Văn nhã hội chính thức bắt đầu, hắn đã bị để ý tới.
Ngoại trừ lúc viết phù ở Hiệu cầm đồ trong Hoa Vi Thành, hắn chưa từng làm qua chuyện gì khác thường.
Khách nhân tuân thủ quy củ, chủ quản ‘Ba không hỏi’, nhờ vậy hắc điếm mới có thể vận hành lâu dài được.
Đời trước, hắn tiến nhập hắc điếm giống như trở về nhà, những việc hắc đạo như phi tang đồ vật bất chính, đầu cơ trục lợi hắn làm qua không ít nhưng cũng chưa từng có gì bất ngờ xảy ra.
Đời này, mới chỉ tiến vào lần đầu tiên đã lật xe.
Không chỉ như thế, từ lúc trọng sinh đến giờ mọi việc xảy ra đều khác.
Đời trước, vào giờ phút này, hắn vì trốn tránh truy sát lệnh của Hoa Vi Tông mà phải giấu mình trong Hoa Vi Thành, phải giả trang thành khất cái, giả vờ bị tàn tật, nhờ vậy mới nhiều lần tìm được đường sống trong chỗ chết.
Đời này, hắn quang minh chính đại từ cửa thành chính rời đi.
Đời trước, cả Tu chân giới kính sợ hắn, gọi hắn là ‘Bách chiến bất tử Tống Tiềm Cơ’. Nhưng trong đáy lòng một ít tu sĩ đại tông môn và thế gia gia tộc quyền quý, hắn vĩnh viễn chỉ là ‘Tán tu chân đất’, chỉ biết dùng võ hiếp người, chỉ giống như đám nhà giàu mới nổi, quê mùa nơi phàm nhân thế tục.
Đời này, hắn lại trở thành một chi sĩ tài tình phong nhã, yêu thích đánh cờ, viết thơ, trồng hoa nhưng không thích động võ.
Thái quá, thật sự là thái quá.
Trận pháp bí tịch của Kỳ Quỷ, Họa Xuân Sơn của Thư Thánh, Thất Tuyệt Cầm của Cầm Tiên, còn có kiếm pháp mạnh nhất của Kiếm Thấn, tất cả những thế đó đều nên là của chúa cứu thế Vệ Chân Ngọc.
Ngoại trừ vị vai chính tuyệt đối này, còn ai có thể nhận lấy những đại cơ duyên giống như những củ khoai lang phỏng tay này được chứ?
Lúc này, vị Chúa cứu thế kia đang bận rộn làm việc gì vậy chứ? Sao không tới đây nhận lấy cơ hội phát tài này đi?
Vệ Chân Ngọc, ngươi thật là vô dụng.
Tống Tiềm Cơ trong lòng thầm mắng một câu.
---------------------
Dưới chân núi Hoa Vi Thành, trong Xuân phong Như Ý lâu.
Vệ Bình lúc này đang ngủ say, hít hít mũi, nhẹ giọng hắt xì một cái, phả ra mùi rượu nồng nặc.
“Là ai đang mắng ta sao?”
Hắn mơ hồ lẩm bẩm, kéo chăn gấm mềm mại trùm qua đầu, giống như một con đà điểu chui vào hố cát.
“Vệ Bình, ta tìm ngươi khắp nơi, hóa ra ngươi ở đây”
Bỗng nhiên, có một người vọt vào trong sương phòng, đem hắn từ trong sào huyệt ấm áp lôi ra.
Cửa sổ bị mở toang ra, gió xuân tràn vào, thổi tan mùi rượu cùng mùi son phấn trong phòng.
Vệ Bình không tình nguyện mà mở mắt ra.
Hắn vừa mới tỉnh ngủ, ngũ quan tuy vẫn duy trì ngụy trang bằng ẩn dung thuật nhưng hai mắt lại đen nhánh tỏa sáng lấp lánh như ánh sao mai.
Lý Nhị Cẩu không khỏi sửng sốt, theo bản năng buông tay ra.
Ánh sáng chói lọi trong mắt Vệ Bình chỉ chợt như thoáng quá.
Hắn tức giận trừng mắt nhìn người mới tới, mắng:
“Ai tới thanh lâu cũng đều tìm cô nương, còn ngươi, ngươi tới tìm ta làm cái gì?”