Vệ Bình mắng xong, đá văng chăn ra đi xuống giường.
Hắn một thân quần áo xộc xệch, để lộ ra bộ ngực trơn bóng rắn chắc, cầm lấy bầu rượu trên bàn, ngửa đầu tu ừng ực.
“Ta được ngươi dạy bảo nên đăng ký tham gia Kì thí, cũng giành được chiến thắng sau cùng, nhưng ván cờ tinh diệu nhất của Đăng Văn đại hội lần này lại không phải là của ta”
Vệ Bình đang tu rượu ừng ực, hầu kết đang nhanh chóng lên xuống, vừa nghe hắn nói xong, liền sặc đến mức ho khan liên tục.
“Ngươi, ngươi nói cái gì, khụ khụ khụ khụ”
Lý Nhị Cẩu vội vàng vỗ lưng cho hắn.
Vệ Bình dùng mu bàn tay quẹt miệng:
“Không phải của người thì còn có thể là của ai? Một viên tinh tú nào đó từ trên trời rớt xuống sao?”
“Ta trước tiên chiến thắng Diêu An, sau lại đánh bại Triệu Lâm, nhưng ta không thắng nổi người này”. Lý Nhị Cẩu từ trong lòng lấy ra một ngọc giản, hai tay đưa cho hắn:
“Đây là tin tức do Tử Vân Quan truyền ra, trong đêm ta tham gia trận chung kết Kì Thí, Kỳ Quỷ đã cùng một vị hậu sinh vãn bối ở trong Trích Tinh Đài đánh một trận cờ mồm, đó là một trận cờ trăm năm khó gặp, tam kiếp tuần hoàn. Kỳ phổ có trong đó”
Một ngọc giản được chế tác hoàn mỹ ghi chép lại kì phổ, chỉ bán với giá một khối linh thạch, đối với rất nhiều trận sư mà nói, mức giá đó tương đương với cho không.
Có người mua về để học tập, có người mua về để cất giữ, nhóm ngọc giản đầu tiên vừa ra lò liền bán sạch trong nháy mắt.
Lý Nhị Cậu thật sự rất quý trọng Kì phổ này, vươn tay chờ lấy lại.
Hắn nhớ tới lúc cùng Vệ Bình hứa hẹn, hắn biết tuy trên mặt đối phương luôn mang theo biểu tình không chút để ý nhưng thật ra lại là người vô cùng cuồng ngạo. Hắn sợ đối phương sẽ thẹn quá hóa giận mà đập vỡ ngọc giản của mình.
Bọn họ chỉ là bèo nước gặp nhau, hắn cũng không quá rõ về tính tình của Vệ Bình, càng đoán không ra lại lịch của Vệ Bình.
Vệ Bình cũng không có tức giận, hắn chỉ nhíu mày nhìn một lúc, hơi rượu trong ngươi dần dần tan biến, hai mắt càng ngày càng sáng.
“Có ý tứ, có ý tứ”
“Cục này được gọi là ‘Trích Tinh tam kiếp’ ”. Lý Nhị Cẩu thấy Vệ Bình chỉ xem một lúc đã hiểu, trong tâm nảy sinh bội phục, hắn sau khi lấy được kì phổ cũng phải mất nửa canh giờ mới nhìn được đến chỗ tinh diệu của nó:
“Tu Chân giới hiện giờ, hễ là có bút mực đều phỏng theo Anh Hùng thiếp, hễ thấy bàn cờ đều tranh đánh Trích Tinh phổ”
“Anh hùng thiếp lại là cái gì?”. Vệ Bình hỏi.
“Cả Tu Chân giới đều biết, vậy mà ngươi không biết sao?”. Lý Nhị Cầu kinh ngạc nói:
“Anh Hùng thiếp là bốn câu thơ do Tống Tiềm Cơ lưu lại ở Trúc Tinh Đài, bản sao đây này”
Vệ Bình mở ra xem:
“Muốn thêm hương rượu vào gió xuân….”
Đọc xong bốn câu, hắn đã hoàn toàn tỉnh rượu.
“Tại sao lại thiếu mất ba chữ? Rốt cuộc là Cầu tiên chẳng bằng cái gì?”. Vệ Bình tức giận nói:
“Đây chỉ là bản thiếu. Ai bán cho ngươi mà xấu xa như vậy? Sao chép đều sao chép không đầy đủ, thật là thiếu đạo đức”
“Không phải, bản gốc cũng bị thiếu như vậy. Ba chữ cuối cùng này không ai đoán ra được. Có lẽ người viết nên những câu thơ này chính hắn cũng không biết”. Lý Nhị Cẩu vò đầu, hắn nở nụ cười hàm hậu;
“Ta cảm thấy người viết chính là đang cố ý như vậy. Có lẽ ý hắn là, tu sĩ chúng ta tuy cầu chân lý, cầu trường sinh, nhưng trong lòng vẫn phải tồn tại một sự kiện, hoặc một người nào đó so với cầu tiên thành thần càng quan trọng hơn. Nếu như vì tiên đồ mà vứt bỏ đi tất cả, dù cho thành đại đạo cũng không đạt được viên mãn…”
Vệ Bình không nói lời nào, nghĩ thầm, bút ý còn chưa đoạn, phía sau chắc chắn vẫn còn chữ. Chỉ là chúng đã bị người hủy đi hoặc giấu đi rồi thôi.
Lý Nhị Cẩu nói:
“Nhờ có ba chữ thiếu này, mỗi một người phỏng theo Anh hùng thiếp đều thấy chính mình trong đó mà không phải là người viết ban đầu. Thiếp này chắc chắn sẽ truyền lưu muôn đời, giống như khúc ‘Phong Tuyết nhập trận khúc’ chưa gảy xong kia”
Vệ Bình đặt bản sao bốn câu thơ cùng ngọc giản xuống, thở dài một tiếng:
“Ta cứ tưởng rằng dạy cờ cho ngươi tuy không thể để ngươi cùng các vị cường giả tiền bối chống lại nhưng trong thế hệ đồng lứa có thể quyét ngang vô địch….. Hóa ra ta vẫn là cờ kém nhất chiêu”
“Không, không phải do ngươi”. Lý Nhị Cẩu nói:
“Trước đây, cái người tên Tống Tiềm Cơ này chỉ có tu vi thấp kém, không hề nổi danh, mãi cho đến khi Đăng Văn đại hội được tổ chức tại Hoa Vi Tông mới ngang trời xuất thế, về chuyện này thì ai cũng không thể đoán trước được. Anh hùng thiếp là do hắn viết, Trích Tinh tam kiếp là do hắn bày bố. Mạnh Hà Trạch là do hắn đào tạo ra. Ngoại trừ khôi thủ Cầm thí Hà tiên tử thì tam thí còn lại đều bị hắn chiếm hết, vượt xa tất cả mọi người”
Vệ Bình nhướng mày cười, trong tâm nảy sinh tò mò:
“Hắn tên là gì? Ngươi nói lại lần nữa ta nghe”
“Tống Tiềm Cơ, Tiềm trong Tiềm long nơi vực sâu, Cơ trong Thần Cơ bách biến”. Lý Nhị Cẩu nói.
“Tống Tiềm Cơ”. Vệ Bình thấp giọng lặp lại:
“Ngươi đã nhìn thấy hắn chưa?”
“Chưa có cơ hội được gặp”. Lý Nhị Cẩu nói:
“Nghe nói hai vị tiền bối Kỳ Quỷ cùng Thư Thánh đều có ý muốn thu hắn làm đồ đệ. Mọi người đều đang suy đoán xem hắn sẽ lựa chọn vị nào, thậm chí đã có người mở đánh cược. Ngươi hiện tại mặc quần áo gọn gàng vào, mang đủ linh thạch xuống lầu, còn có thể đánh cược một ván”
Vệ Bình ngẩn ngơ, từ đáy lòng vừa cảm thấy cao hứng, vừa thấy may mắn rất nhiều những cũng lại thấy có phần mất mát cùng hoang mang.
Nét tươi cười trên khuôn mặt hắn bỗng nhiên biến mất, biểu tình trở nên buồn rầu, trừng mắt nhìn Lý Nhị Cẩu:
“Theo như ước định ban đầu giữa hai ta, nếu như sự việc không thành công, ngươi tới nơi này tìm ta, ta đáng lý ra nên trả lại cho ngươi hai mươi linh thạch. Nhưng hiện tại ta không còn tiền, ngươi còn muốn học cái gì nữa không?”
Lý Nhị Cẩu lắc đầu:
“Ngươi dạy ta như vậy là cũng đủ lắm rồi. Nhiều thêm nữa ta cũng không học được”
Vệ Bình không kiên nhẫn nói:
“Nếu không được, vậy ta giúp ngươi giết người nhé? Ngươi lựa chọn kẻ thù nào của ngươi có giá trị hai mươi linh thạch đi”
“Thật sự không cần đâu”. Lý Nhị Cẩu hoảng sợ nói:
“Ta là thật sự cảm tạ ngươi, nếu không phải gặp được ngươi, ta còn chỉ là một tu sĩ nghèo không xu dính túi. Ta từ một kẻ đi ra từ môn phái nghèo nơi sơn cùng thủy tận đạt được một bước lên trời như thế này rồi, ta cũng không dám mơ ước gì thêm”