Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 112 - Chương 112. Cờ Kém Nhất Chiêu (3)

Chương 112. Cờ kém nhất chiêu (3)
Chương 112. Cờ kém nhất chiêu (3)

Vệ Bình nhàn nhạt cười nói:

“Nếu thế, sao ngươi còn chưa đi?”

Lý Nhị Cẩu nghe thấy hắn không khách khí chút nào hạ lệnh đuổi khách như vậy, tâm tình phức tạp nói:

“Ta đến giờ vẫn không rõ, ngươi có bản lĩnh như vậy, tại sao lại chọn cách sống này? Ngươi nếu như ra mặt, nói không chừng có thể thắng được Tống Tiềm Cơ kia. Kỳ phùng địch thủ, ngươi không nghĩ gặp hắn một lần sao?”

Vệ Bình thật sự quá kì quái, cả người tràn ngập sự bí ẩn.

Giống như một tên vô lại ăn bữa hôm lo bữa mai, nhưng lại có thể ngẫu nhiên giúp ngươi nổi danh chỉ với cái giá mấy khối linh thạch, làm việc toàn bằng hứng thú.

Hứng thú đến nhanh nhưng đi càng nhanh hơn.

“Vệ Bình cũng không phải tên thật của ngươi đúng không?”. Lý Nhị Cầu hỏi.

“Vệ Chân hay Vệ Giả, Vệ Bình hay Vệ Phàm, những cái đó có quan trọng sao? Có khác nhau sao?”. Vệ Bình lại uống một ngụm rượu, ánh mắt trở nên sắc bén:

“Ra khỏi cửa này, ngươi xem như chưa từng gặp qua ta”

“Ta minh bạch”. Lý Nhị Cẩu không nhiều lời, gian nan gật đầu:

“Dù sao ta cũng không nhớ rõ được bộ dáng của ngươi, cũng không ai có thể biết được. Ngươi bảo trọng”

Lý Nhị Cẩu đi rồi, Vệ Bình một bên thưởng thức ngọc giản cùng bản sao chép, một bên uống nốt bầu rượu.

Sau đó hắn chậm rãi đứng dậy, gõ gõ tường:

“Bằng hữu cách vách, dán ở trên tường nghe lén người khác nói chuyện như vậy có vẻ không được lễ phép đi?”

Bên kia vách tường chợt vang lên một tiếng trầm đục, giống như tiếng vật nặng rơi xuống đất vậy.

Bất quá sau một lát, một vị thiếu niên tu sĩ mặc hoa phục cẩm y, đeo đầy châu báu đẩy cửa vào, cười làm lành nói:

“Ta không phải cố ý. Các phòng trong lâu đều thiết kế như vậy, nhằm giúp cho khách nhân có thể nghe âm thanh vách tường bên cạnh để trợ hứng”

Đối với triệu Tế Hằng mà nói, Xuân phong Như Ý Lâu chính là căn nhà thứ hai của hắn.

Thời gian hắn ở nơi này còn nhiều hơn so với hắn ở Hoa Vi Tông. Hắn quen thuộc từng cành cây ngọn cỏ, từng loại rượu, từng khúc nhạc, từng gian phòng cho khách ở nơi này cao hơn nhiều so với công pháp của Hoa Vi Tông.

Hắn nhìn thấy khôi thủ Kì thí đi lên lầu, cho rằng là gặp được người trong đồng đạo, nhưng nhìn biểu tình nghiêm túc của đối phương lại không giống tới nơi này tìm cô nương.

Sau khi Lý Nhị Cẩu vào trong, hắn cùng tò mò mà tiến vào phòng cách vách, lặng lẽ mở ra ống truyền âm để nghe trộm.

Lúc này, hắn nhìn thấy Vệ Bình cũng không bực mình, nét tươi cười trên mặt liền trở nên càng đậm hơn, hưng phấn giống như khám phá được một bí mật lớn:

“Kì thuật của Lý Nhị Cẩu là do ngươi dạy hắn đúng không?”

Vệ Bình cũng cười:

“Ngươi có muốn học không?”

“Ta…..”. Triệu Tế Hằng mới vừa mở miệng, trên cổ chợt cảm thấy lạnh, cả người liền cứng đờ.

Kiếm khí lạnh băng xuyên thấu qua làn da, xâm nhập vào cốt tủy, tóc gáy hắn trong nháy mắt liền dựng đứng, giống như có một bàn tay không lồ đang hung hăng bóp chặt hắn vậy.

Ánh mắt nhìn xuống, thấy một thanh kiếm.

Nhưng đó chỉ là một thanh kiếm cấp thấp, vậy mà lại có thể khiến cho hắn không thể động đậy được sao?

Trong thời khắc nguy cấp, đầu óc rỉ sắt của Triệu Tế Hằng chuyển động một cách nhanh chóng.

Thanh kiếm này thật quen mắt. Rốt cuộc đã nhìn thấy ở nơi nào rồi?

“Ngươi là ai? Vì sao lại cầm kiếm của Tống Tiềm Cơ?”

Vệ Bình ngẩn ra:

“Kiếm của ai cơ?”

Đêm đó, trong Hiệu cầm đồ Hắc điếm, chuôi kiếm cấp thấp cũ nát này nằm song song trên bàn cùng với những danh cầm khảm đầy châu báu đá quý, tỏa sáng sặc rỡ lóa mắt.

Nó giống như một con gà rừng xám xịt lẫn trong đàn phượng hoàng vậy, không thu hút chút nào.

Nhưng hắn liếc mắt một cái liền nhìn trúng, cảm thấy nó rất hợp mắt, liền giở trò chơi xấu, mạnh mẽ từ Hiệu cầm đồ mang đi.

Hóa ra, trong đêm đó, Tống Tiềm Cơ cũng đi qua Hắc điếm, còn lưu lại một tấm ‘Gian thương phù’.

Hóa ra, bọn họ thiếu chút nữa liền chạm mặt nhau.

“Tống Tiềm Cơ, đây là kiếm của Tống Tiềm Cơ”. Triệu Tế Hằng lúc này cũng đã khóc nức nở:

“Ngươi có phải hay không là người do hắn phái tới để giết ta?”

Vệ Bình thu tay lại, vỗ kiếm mà cười, nói:

“Quả nhiên là chúng ta có duyên”

Chân Triệu Tế Hằng liền mềm nhũn ngã xuống, kịch liệt thở dốc, mặt như tờ giấy vàng.

Tránh khỏi được một kiếp, hắn sử dụng cả tay chân để bò dậy:

“Ta có, ta có rất nhiều linh thạch, tất cả đều cho ngươi. Ngươi cũng giúp ta một lần giống như ngươi giúp Lý Nhị Cẩu, được chứ?”

Hắn cho rằng Vệ Bình đang nói có duyên cùng chính mình.

Vệ Bình cười tủm tỉm nhìn hắn:

“Chuyện gì?”

 Triệu Tế Hằng nói:

“Giúp ta giết Tống Tiềm Cơ được không?”

Tống Tiềm Cơ là tên đáng giận nhưng cũng thật đáng sợ.

 Cái ý niệm này đã nằm trong đầu hắn từ lâu nhưng hôm nay mới buột miệng thốt ra.

Nhưng Vệ Bình lại nói:

“Không được”

“Vì cái gì? Ngươi sợ hắn sao?”

“Không phải ta không đủ mạnh mà thật sự gió núi Hoa Vi Sơn vào mùa xuân quá lạnh”. Vệ Bình duỗi người, sửa sang quần áo đang xộc xệch lại cho tốt:

“Chờ đền giữa hè rồi lại nói nhé”

“Ăn cơm có thể chờ được nhưng việc này không thể chờ được”. Triệu Tế Hằng duỗi tay nắm lấy góc áo hắn.

Lại thấy bóng người kia chợt lóe, phi ra ngoài cửa sổ.

Triệu Tế hằng liền chạy tới cửa sổ, nhìn xuống phía dưới.

Đường phố vẫn như cũ, đông như trẩy hội, ngựa xe như nước.

Người nọ lẫn vào trong đám đông, như giọt nước rơi vào biển cả, biến mất không tung tích.

Hắn mơ hồ nghe thấy một tràng tiếng cười sảng khoái cùng vài câu hát lạc điệu:

“Ngàn hoan lạc, vạn lần say

Lãng tử hạ giới, thượng tiên trên trời”

Triều Tế Hằng bám vào khung cửa sổ, bỗng nhiên lắc đầu.

Hắn khiếp sợ phát hiện, chính mình đã không nhớ rõ diện mạo của người kia.

Mặc cho dùng sức nhớ lại như thế nào đi nữa, khuôn mặt bình phàm kia trước sau vẫn chỉ là một mảnh mơ hồ.

Chẳng lẽ ta vừa nằm mơ sao?

Chưa từng có cái quái nhân kêu là Vệ Bình, khôi thủ Kì thí Lý Nhị Cẩu cũng chưa từng tới đây.

Có lẽ ta còn chưa tỉnh rượu.

Triệu Tế Hằng tâm thần hoảng hốt đi xuống dưới lâu, thiếu chút nữa còn bị vấp ngã.

Một đường đi này được bằng hữu tiếp đón, được mỹ nhân ngăn trở, hắn vẫn như không nhìn thấy, cứ thế đứng ngơ ngẩn ở trên đường.

 Chợt một trận bụi mù bay lên, một ngươi thân mang y phục Chấp sự Hoa Vi Tông từ phía trước chạy tới:

“Triệu chấp sự bị trọng thương, ngài đừng tiếp tục chơi đùa ở đây nữa, mau theo ta trở về”

Triệu Tế Hằng kinh hãi, nháy mắt liền đem việc lạ vừa rồi vứt lên chín tầng mây:

“Chuyện khẩn cấp như vậy, tìm tới ta trước làm gì? Còn không mau đưa đi Xích Thủy Phong, tìm phong chủ Triệu Thái Cực, xin một viên Tục mệnh hoàn dương đan”

Sắc mặt Chấp sự báo tin biến ảo lúc trắng lúc xanh, hoảng hốt kêu lên:

“Người, người chính là bị Triệu phong chủ tức giận đả thương”

“Sao có thể như thế được?”. Triệu Tế Hằng lẩm bẩm:

“Ta vẫn còn đang nằm mơ sao?”

Tu Chân giới này thật đáng sợ.

Hết chương 112.
Bình Luận (0)
Comment