Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 113 - Chương 113. Vội Đi Đầu Thai (1)

Chương 113. Vội đi đầu thai (1)
Chương 113. Vội đi đầu thai (1)

Đang ngày xuân, Vệ Bình bước đi trên đường lớn của Hoa Vi Thành.

Hai bên đường rợp bóng cây xanh, chim tước trên cây hót ríu rít, dưới tàng cây, những người bán hàng rong đẩy xe rao hàng.

Sự náo nhiệt của Đăng Văn nhã hội còn chưa kết thúc, những tu sĩ không có thiệp mời không thể lên Hoa Vi Sơn chỉ có thể tụ tập ở trong thành.

Họ mặc phục sức từ nhiều nơi khác nhau, khẩu âm cũng không giống nhau, mang theo đủ loại binh khí.

Bất cứ một tu sĩ nào, một khi đã có thể tu luyện thì luôn có điểm vượt xa người phàm, có khí chất và đặc điểm khiến người ta phải chú ý.

Ngoại trừ Vệ Bình ra.

Dáng đi của hắn lười nhác, dung mạo bình phàm, quần áo cũ nát. Cho dù ngươi có đi ngang qua hắn cũng nhất định sẽ không quay đầu nhìn thêm.

Hắn lê đôi giày rơm, ôm theo một thanh kiếm nát, tựa như một con cá bơi ngược dòng, xuyên qua đám người, rẽ vào con phố cổ yên tĩnh.

Hiệu cầm đồ Hắc điếm nằm phía sâu trong phố cổ sớm đã đóng cửa từ lâu. Những bông hoa rơi xuống bậc thềm chẳng ai dọn đi thỉnh thoảng bị gió xuân cuốn lên.

Trên đời này lại ít đi một nơi hắn có thể lừa gạt, kiếm linh thạch, kiếm công pháp.

Vệ Bình đứng trước cửa một lúc, chợt cười rộ lên:

“Thiên hạ anh hùng ai địch thủ, cầu tiên chằng bằng —— uống chén rượu!”

Hắn vẫn nghĩ đến Anh Hùng Thiếp.

Tống Tiềm Cơ viết ra bài thơ này bị hai lão già kia nhìn trúng, đúng là thiên hạ đệ nhất quỷ xui xẻo mà.

Cứu thế? Đây là việc để cho người làm sao?

Vệ Bình vui sướng khi thấy người gặp hoạ, lại có chút mất mát.

Phảng phất như hai lão già kia đứng đối diện mà nói với hắn, ngươi cứ tưởng rằng ngươi là thiên tài cử thế vô song, không có ngươi thế giới này không cứu nổi sao?

Ngươi không bằng Tống Tiềm Cơ, việc ngươi không làm được, hắn có thể làm

Thiếu niên lang thang tự lẩm bẩm một mình:

“Tự do ngàn vàng khó mua, Tử Vân Quan và Thanh Nhai Thư Viện đều là nơi chẳng có chút tư vị gì, nào thoải mái bằng tiểu gia ta ngủ ở thanh lâu?”

Nói thì nói vậy, lúc hắn có tiền thì ngủ thanh lâu gọi mĩ nữ, lúc không có tiền thì ngủ cống ngầm bồi chuột chũi, dù sao ở đâu hắn cũng ngủ được.

Thiếu niên rời nhà, từ bỏ hết thảy, thoát khỏi quy củ, đổi họ thay tên, ẩn đi dung mạo.

Một mình mà đến, tựa như hoa rơi trong gió xuân, như mèo hoang trong ngõ sâu.

Cho dù hắn có dạy ra cả nghìn Lý Nhị Cẩu, giúp cả vạn tu sĩ nổi danh thì cũng chẳng ai biết đến hắn, hắn chỉ là kiếm vài khối linh thạch tiêu xài thôi.

Vệ Bình thích cuộc sống như vậy, so với khi hắn làm Vệ Chân Ngọc tự tại vui vẻ hơn nhiều.

Hắn đi ra khỏi phố cổ, lại đâm đầu vào sòng bạc.

Sòng bạc huy hoàng lộng lẫy, dòng người chen chúc xô đẩy, loạn xị bát nháo. Đúng như lời Lý Nhị Cẩu nói, mọi người đang cược xem Tống Tiềm Cơ sẽ bái ai làm sư.

Giữa đại sảnh, bản sao Anh Hùng Thiếp được treo trên cao. Linh thạch đổ xuống bàn cược như nước chảy.

Người chia bài cao giọng hét lớn:

“Cược Thư Thánh, đặt trên bàn này. Cược Kỳ Quỷ, đặt bên bàn kia”

Vệ Bình đứng giữa hai bàn.

Hắn chưa từng gặp Tống Tiềm Cơ, đang hiếu kì đối phương là người thế nào.

Nhưng người nọ thanh danh đang thịnh, hào quang khắp người, lại chuẩn bị rời đến Tử Vân Quan hoặc Thanh Nhai Thư Viện, được ngàn vạn người cung phụng.

Muốn gặp một lần sợ chẳng dễ.

“Chẳng lẽ chỉ có hai hướng để chọn thôi sao?”. Vệ Bình chợt hô lên:

“Không có lựa chọn thứ ba sao?”

Chẳng lẽ chỉ có thể tuân theo quy tắc của gia tộc, mượn sức mạnh của môn phái, mà không thể tự một mình tạo ra một con đường sao?

Vấn đề này từ khi bắt đầu bỏ nhà ra đi, hắn vẫn chưa từng tìm ra đáp án.

Hắn ăn mặc xuề xoà, nhìn như chẳng có tiền, ở nơi như sòng bạc đương nhiên chẳng có ai để tâm đến hắn.

Chỉ có hai người tiếp lời:

“Có, ngươi có thể cược cả hai người hắn đều không bái!”

“Một bồi mười, cao đúng là cao thật, nhưng ngu ngốc mới đi mua!”

Vệ Bình quay đầu, thấy hai người này mặc phục sức của Giới Luật Đường Hoa Vi Tông, đang nháy nháy mắt, vô cùng phấn khích, còn nhiệt tình chuyên chú hơn cả nhà cái.

“Hai vị là?”

“Tại hạ Khâu Đại Thành”

“Tại hạ Từ Khán Sơm. Đạo hữu là tân thủ sao? Người mới tay to, vận khí tốt nhất. Đợi lát nữa dẫn theo bọn ta thế nào?”

Hai người dẫn hắn vào góc, chỉ vào một cái bàn con con:

“Cược hắn không bái ai cả thì ở kia”

“Ta cược”. Vệ Bình cược một khối linh thạch.

“Một khối không đủ”. Người chia bài liếc hắn một cái, đem linh thạch ném lại cho hắn, tựa như đuổi khất cái đi.

“Ta chỉ có một khối thôi”. Vệ Bình vò đầu, sớm biết vậy đêm qua đã tiết kiệm một chút.

“Ít nhất ba khối, đạo hữu tìm thêm hai khối xem”. Từ Khán Sơn nói:

“Nếu không đủ thì cách vách có tiệm cầm đồ, thanh kiếm cấp thấp này của ngươi đổi được mười khối đấy”

Vệ Bình lục túi khắp người, sờ soạng một vòng:

“Đợi đã”

‘Có rồi có rồi!”. Hắn cuối cùng cũng ném ra một túi trữ vật, ném cho hai người Khâu, Từ:

“Giúp ta cược đi”

Tiền thưởng hồi tháng trước thay người khác giết người còn chưa tiêu, hắn cũng quên mất hắn vẫn còn tiền.

Khâu Đại Thành sảng khoái đáp ứng:

“Được!”

Người chia bài cầm lấy túi trữ vật ước lượng, cuống quýt mở ra, sắc mặt khẽ biến, thanh âm run rẩy:

“Một, một vạn?”

“Cái gì một vạn?”. Từ Khán Sơn bị doạ đến choáng váng:

“Là vạn nhất chứ hả!”

Hắn chỉ muốn chọn một thằng liều bắt chuyện. Dựa theo kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn sòng bạc, loại người như này khí vận lại cực tốt.

Tựa như chạy theo sau Tống Tiềm Cơ đi khắp Võ Thí cược một vòng, hắn và Khâu Đại Thànhn thích nhất là đi theo loại người này.

Người chia bài cao giọng đáp:

“Hai vị đây ra giá một vạn, cược Tống Tiềm Cơ không bái ai!”

Sòng bạc náo nhiệt trong phút chốc im phăng phắc, vô số ánh mắt ngạc nhiên bắn về phía hai người bọn họ.

Phảng phất như đang xem tên ngốc từ đâu tới.

Ồ, hoá ra là hai con quỷ mê đánh bạc nổi danh nhất Hoa Vi Tông, thế thì không sao.

Từ Khán Sơn vội vàng xua tay:

“Không, không phải hai bọn ta! Là ——”

Lại xoay đầu, biển người tấp nập, thiếu niên kia đã không thấy đâu.

“Hắn mới nãy có tự báo gia môn không?”. Khâu Đại Thành hỏi.

“Không có!”. Từ Khán Sơn kinh hồn táng đảm:

“Ngươi có nhớ rõ diện mạo của hắn không?’

Khâu Đại Thành lắc đầu như trống bỏi:

“Không nhớ!”

Hết chương 113.
Bình Luận (0)
Comment