Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 114 - Chương 114. Vội Đi Đầu Thai (2)

Chương 114. Vội đi đầu thai (2)
Chương 114. Vội đi đầu thai (2)

Tống Tiềm Cơ mang theo tâm tình như sắp phải xuống mồ mà đi về hướng Tống Viện.

Sau lưng hắn không một bóng người. Đám cường giả của Tử Vân Quan và Thanh Nhai Thư Viện do Quan Chủ và Viện Trưởng dẫn đầu đều yên lặng đứng chờ ở bên ngoài con đường mòn ngập tràn hoa tươi.

Bốn phía tiểu viện rất yên tĩnh. Tiểu mộc bài khắc hai chữ ‘Tống Viện” đung đưa theo gió, tựa như một chiếc chuông gió xinh đẹp.

Hắn có thể cảm nhận được, hai đạo khí tức vô cùng cường đại, thâm hậu thông qua cửa truyền đến tay nắm bằng đồng, chạm đến bàn tay đang đẩy cửa của hắn.

Hắn vẫn mở cửa ra.

Hắn mới là chủ nhân của Tống Viện.

Lão giả mặc hắc y đang đứng dưới hiên nhà, cúi đầu xem những phiến lá cùng với Hoa Vũ Thạch bóng loáng rực rỡ trong lu nước.

Lão giả mặc bạch y lại đứng dưới giàn hoa, ngẩng đầu nhìn hoa tử đằng leo khắp giàn, bướm trắng bay lượn lờ giữa những bông hoa.

Khoảng khắc hắn mở cửa, cả hai người cùng quay đầu lại, nhìn hắn chằm chằm.

“Xin chào hai vị tiền bối”. Tống Tiềm Cơ đối diện với ánh mắt nóng bỏng như mặt trời, cướp lời chào hỏi trước.

Hắn đặt nửa cuốn kỳ phổ và bảo hộp lên bàn đá.

Cảnh tượng này tựa như trẻ con bốc đồ lúc thôi nôi. Hắn chợt muốn cười nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn.

“Lão phu ——”

“Ta ——”

Hai vị lão giả đồng thời mở miệng, chẳng ai nhường ai, lạnh lùng nhìn đối phương.

Tống Tiềm Cơ:

“Vẫn là ta nói trước đi, hai vị tiền bối vì sao lại tới, ta đã biết, nhận ….’

“Không tệ, lão phu sớm đã muốn gặp ngươi”. Thư Thánh ngắt lời hắn, cười đáp:

“Thư Hoạ Thí ở nhã hội, ta xác thực vì ngươi mà tới”

Trong lòng Kỳ Quỷ cười lạnh, lúc này rồi còn ám thị bản thân tới trước thì có tác dụng gì.

Thu nhận đồ đệ không phải mời khách ăn cơm, còn chú ý thứ tự trước sau sao?

“Nhận lầm….”

Tống Tiềm Cơ một lần nữa mở lời, lại bị Thư Thánh ngắt lời tiếp:

‘Lão phu nghe nói ngươi muốn một ngọn núi? Đợi ngươi làm đệ tử của ta rồi, đừng nói Hoạ Xuân Sơn, vi sư lại thi triển thần thông, luyện hoá cho ngươi một ngọn hải ngoại tiên sơn, lấy tên là Ngưng Thu, về sau ngươi liền có hai kiện pháp khí không gian!”

Tống Tiềm Cơ cạn lời.

Đại gia, có ngọn núi thật nào lại bỏ vào trong túi không?

Bỏ được vào hộp có thể là một ngọn núi chân chính sao?

“Khụ, hai kiện pháp khí không gian thì rất lợi hại sao? Chỉ có thể bay ra ngoài đánh người!”. Kỳ Quỷ quát:

“Trình độ cao nhất của trận pháp, có thể khống chế hướng gió, dòng chảy của nước bên trong trận pháp, không gian trong trận pháp đều thuộc quyền sở hữu của ngươi, sự tồn vong của sinh linh trong trận pháp chỉ bằng ý nghĩ của ngươi, há không phải là càng thống khoái sao. Khụ khụ khụ”

Còn chưa dứt lời hắn đã ho khan kịch liệt, kinh thiên động địa, phảng phất như muốn ho cả ra lục phủ ngũ tạng.

Tống Tiềm Cơ hơi giật mình, vội vàng rót chén trà nóng cho hắn:

“Đại gia chậm thôi”

Trà là trà thô, mang chút vị chát, nước là nước giếng, có mùi tanh của đất, chén thì có một vết nứt nhỏ.

Kỳ Quỷ trước nay chưa từng uống qua, cũng chẳng có ai dám để hắn uống loại trà kém đến vậy.

Nhưng hắn cầm chén một hớp uống hết, mỉm cười thở than:

“Trà bái sư thật ngọt thanh, hậu sinh tốt”

“Khụ khụ khụ”. Lần này đổi thành Tống Tiềm Cơ ho khan.

Thư Thánh chỉ thẳng mũi Kỳ Quỷ mà mắng to:

“Ngươi, ngươi lại dùng quỷ kế!”

“Lần trước nói rồi, danh hào của ta là Kỳ Quỷ, không dùng quỷ kế thì dùng kế gì? Mĩ nhân kế chắc?”

Tống Tiềm Cơ nghe hai người này mắng qua lại.

Đời trước hắn còn chưa sống đến lúc cần thu nhận đồ đệ, cần người kế thừa thì đã chết rồi.

Mặc dù hắn không hiểu lắm tâm thái của đối phương nhưng lại có thể cảm nhận được tâm ý kiên định của bọn họ.

“Nhận lầm yêu thương!”

Hắn chợt cao giọng nói, triệt để cắt đứt tranh cãi của hai người:

“Vãn bối không có ý định đi theo hai vị tiền bối học hỏi, càng sẽ không bái hai vị làm sư phụ”

“Ngươi nói gì?”. Thư Thánh không thể tin nổi mà trừng hắn:

“Ngươi đừng sợ lão quỷ này, cũng không phải sợ đắc tội ta, ngươi rốt cuộc muốn bái ai, nói thật ra. Việc liên quan đến tiền đồ, chớ nên lầm lỡ”

Tống Tiềm Cơ lắc đầu:

“Ta không muốn”

Hắn nhìn về phía lão giả mặc hắc y cũng đang ngẩn ngơ:

“Đêm qua ta đã viết. Cầu tiên chẳng bằng ——”

Trồng khoai tây. Kỳ Quỷ trong lònng thầm tiếp lời. Ba chữ này, người trong thiên hạ không biết, nhưng hắn lại chính mắt chứng kiến.

Hắn cúi đầu, thấy hai đoá hoa khoai tây dưới đất đang đung đưa trong gió, dưới ánh mặt trời tươi tắn lại đáng yêu.

Lão giả cau mày, khoé mắt hơi giật, tựa như đang hoá giải thống khổ.

Cuối cùng chỉ thấp giọng đáp:

“Thật ra, ta đã sớm có dự liệu. Ngươi cũng vậy đúng không? Đa tình tử”

Thanh âm hắn có chút mỏi mệt.

Thư Thánh trầm mặc.

Hắn nghĩ tới cuộn tranh của Tống Tiềm Cơ ở Thư Hoạ Thí, một đoá hoa khoai tây. Lòng trân ái cùng với sinh cơ tựa hồ như muốn bùng nổ khỏi trang giấy.

Trong vườn, cánh hoa khẽ run rẩy, nhuỵ hoa vàng tươi, thấm đẫm giọt sương trong suốt.

Hắn có thể cảm nhận được sinh cơ bừng bừng phấn chấn dưới mặt đất.

Từ khi bước vào vườn rau, sinh mênh này như muốn nhấn chìm hắn, cơ hồ khiến một lão nhân tuổi xế chiều như hắn sinh ra ảo giác trở lại khoảng thời gian trẻ tuổi.

Tống Tiềm Cơ mỉm cười nói:

“Hoa Vi Tông đã đem đất một quận cho ta, đêm nay ta sẽ xuống núi, đi về hướng đất phong dưới nhân gian của ta. Từ nay về sau vĩnh viễn ở lại phàm trần, không hỏi chuyện tu chân giới”

“Ngươi cam lòng sao?”. Kỳ Quỷ dùng ánh mắt nặng nề nhìn hắn.

Ánh mắt Thư Thánh lại sắc bén, nhìn hắn chằm chằm.

Đang lúc đỉnh cao lại cam lòng bỏ lại thanh danh không ai là không biết đến? Nỡ từ bỏ tài phú, tài nguyên, quyền lực vốn nên có ư?

“Trước nay chưa từng cầm lấy, sao có thể bàn chuyện cam lòng hay không?” Tống Tiềm Cơ đáp.

Thư Thánh ngẩn ngơ, thở dài một hơi:

“Được, được!”

Tống Tiềm Cơ một tay cầm bảo hộp, một tay cầm kỳ phổ, đưa cho hai người:

“Tiền bối, thỉnh”

“Không được!”. Kỳ Quỷ không nhận, chợt hô lên:

“Người như ngươi, không ai dạy dỗ, quả thật là phí phạm của trời, cô phụ trời xanh!”

Thư Thánh nháy mắt ngầm hiểu. Nếu hậu bối thiên tài nhất thiếu sự chỉ dẫn của cường giả mạnh nhất, trăm năm sau ai có thể cứu thế?

Vận mệnh nhân tộc phải làm sao?

Thư Thánh đáp:

“Ngươi có thể không bái sư, không gọi ta là sư phụ, nhưng không thể không có ai chỉ bảo ngươi, tương trợ ngươi, nâng đỡ ngươi”

Tống Tiềm Cơ bị ý nghĩ này làm cho ngây ngốc.

Sao lại có quan hệ gì với trời xanh? Có phải nâng hắn lên cao quá rồi không?

Vận mệnh của ta là tên tán tu nhà quê, Tử Vân Quan Quan Chủ cũng nói lòng dạ độc ác, trời sinh mệnh cứng rắn, đến Diêm Vương cũng không nhận, còn cần người khác “nâng đỡ”?

“Không dám nhọc lòng hai vị tiền bối, vãn bối đã có người dạy rồi”

“Là ai?!”. Kỳ Quỷ, Thư Thánh đồng thanh hỏi.

Tống Tiềm Cơ nghĩ tầm, đây là các ngươi ép ta đấy nhé.

Tiển Kiếm Trần à, bao tội ác đều mang danh ngài rồi

Hắn nghiến răng đáp:

“Kiếm Thần!”

“Tiển Kiếm Trần?!”. Kỳ Quỷ vỗ bàn:

“Hắn còn chưa chết!”

“Hắn đáng lẽ phải bị sét đánh mới đúng!”. Thư Thánh ngửa mặt lên trời mắng:

“Ngươi nghe thấy chưa? Đột phá hoá thần ngươi nhanh hơn một bước, tranh đồ đệ ngươi cũng nhanh hơn một bước, ngươi vội đi đầu thai hả?”

Tống Tiềm Cơ bị doạ cho nhảy dựng lên, thầm nghĩ các ngươi lòng mang bao thù hận vậy?

Nhưng thần tình hai người này lại biến hoá, tựa như tức giận lại tựa như phẫn hận, khí tức dần dần bình phục trở lại, cuối cùng biểu tình lại trở thành nhẹ nhõm .

“Nếu hắn cũng tham gia vào việc này…”. Kỳ Quỷ thấp giọng cảm thán.

Thư Thánh tiếp lời:

“Vậy lão phu cũng yên tâm một nửa rồi”

Hết chương 114.
Bình Luận (0)
Comment