Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 115 - Chương 115. Cùng Xuống Núi (1)

Chương 115. Cùng xuống núi (1)
Chương 115. Cùng xuống núi (1)

Tống Tiềm Cơ cười thầm. Tiển tiền bối, cảm ơn ngài. Ngài quả không hổ là nam nhân có thể làm sư phụ của Chúa cứu thế

Các ngươi giờ mắng người xong rồi, khí tức cũng thuận rồi, ai nên về nhà nấy đi nhỉ

Kỳ Quỷ vẫn nói không được:

“Ngươi chỉ nhận Thất Tuyệt Cầm của Cầm giả Tiên, không cần trận thư của ta, há chẳng phải là đồ của ta không bằng của hắn?’

Thư Thánh cũng nói:

“Ngươi không nhận trận thư thì thôi đi, nhưng Hoạ Xuân Sơn danh xứng thực, đích xác là một ngọn núi!”

“Ta cả ngày bận việc ruộng nương, ta giữ chúng lại cũng là minh châu phủ bụi trần”

Tống Tiềm Cơ nhìn bảo hộp và kỳ phổ

“Bảo vật có linh, bọn chúng xứng đáng đi đến một nơi tốt hơn”

Ánh mặt trời trong vắt xuyên qua giàn hoa tử đằng, chiếu sáng nét ôn hoà và ý cười trong mắt hắn

Hắn nghĩ, đợi nhiều năm về sau, các ngươi gặp được Vệ Chân Ngọc lại hối hận đã đem chúng cho ta

Thư Thánh thấy hắn cho dù có nhìn vật chết ánh mắt cũng ôn nhu, tựa như tràn ngập tình ý, càng thấy giống mình lúc trẻ

Thiên hạ này, chỉ sợ chẳng tìm ra truyền nhân nào càng thích hợp hơn Tống Tiềm Cơ nữa. Tiển Kiếm Trần, ngươi đúng là gặp may, kiếp sau có làm heo làm chó cũng không trả xong

“Ngươi nếu xuống núi, hoa cỏ khắp vườn này phải làm sao”

Thư Thánh hỏi

“Đương nhiên là mang đi toàn bộ rồi”

Tống Tiềm Cơ chẳng chút suy nghĩ

“Ta không nỡ rời xa bọn chúng”

“Lấy cái gì mà để? Túi trữ vật sao?”

Thư Thánh dẫn dắt từng bước

“Túi trữ vật không có linh khí. Hoa cỏ rời đất, tổn thương sinh cơ. Nhưng nếu đặt trong bảo hộp, đợi ngươi đến phong địa lại đem ra, bọn chúng vẫn sẽ sinh động, tươi tắn như vậy…”

Tống Tiềm Cơ bị lay động

Kỳ Quỷ cũng không thua kém:

“Ở nhân gian linh khí không đủ, chuyện mùa màng trồng trọt chỉ trông cậy vào trời đất, ngươi học chút trận pháp có thể bảo đảm cây trong vườn bốn mùa tốt tươi, như vậy mới có thể trồng cây trái mùa…”

Hắn trước nay chưa từng nghĩ đến, có thể nghiêm túc thảo luận việc trồng trọt với người khác như vậy

Đây hoàn toàn là lĩnh vực hắn xa lạ, chỉ sợ không lừa nổi Tống Tiềm Cơ

Tống Tiềm Cơ ngẫm nghĩ:

“Có lý”

Hắn đối với việc trồng trọt cũng đang ở giai đoạn mò mẫm. Gieo trồng là một bộ môn cần kiến thức uyên thâm, ở trên núi thuận lợi, không có nghĩa là ở nhân gian cũng thành công

“Bảo vật ta tạm thời bảo quản, các vị tiền bối khi nào gặp được truyền nhân vừa ý, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm ta lấy lại”

Tống Tiềm Cơ nói

“Ta cũng tặng cho hai vị chút đồ vật’

Hoa khoai tây dưới đất chỉ còn lại hai bông, bị hắn nhẹ nhàng hái xuống

Hoa khoai tây trong Tống Viện, vừa tặng cho thiếu niên mê mang và thiếu nữ nhút nhát như Mạnh Hà Trạch, Hà Thanh Thanh, cũng để tặng cho cường giả tuyệt thế như Cầm Tiên, Thư Thánh, Kỳ Quỷ

Một đoá hoa tươi, ngàn vạn cảm xúc

“Ta thích hoa trắng hơn”

Thư Thánh nói

Hắn lấy được đoá hoa màu lam nhạt, đoá màu trắng thì đang nằm trong tay Kỳ Quỷ

“Chúng ta đổi”

Kỳ Quỷ nói

Nếu Tống Tiềm Cơ chọn một trong số hai bọn họ, người kia nhất định sẽ không chịu thôi, kiểu gì cũng phải giở đủ thủ đoạn

Nhưng Tống Tiềm Cơ lại chẳng chọn ai, hai người lúc này nhìn nhau, lại nhìn thấy chút tiếc nuối và khoan khoái đồng bệnh tương liên

Nhân sinh ai có thể viên mãn?

Tựa như tàn thi viết trên bàn kia, như tàn khúc chưa từng gảy hết, có tiếc nuối mới là chân thực

Thư Thánh đem đoá hoa khoai tây màu lam nhạt gài trước vạt áo Kỳ Quỷ: “Niên Nhập Thần, ngươi đừng chết quá sớm, sống thêm hai năm cũng tốt”

Kỳ có cửu phẩm, nhất thượng phẩm là ‘Nhập thần’. Kỳ Quỷ họ Niên, từng là Kỳ Thủ ở cảnh giới Nhập Thần trẻ nhất, tài năng nhất tu chân giới, bởi vậy có nhã danh này. Hắn dùng danh hào này khiêu chiến khắp nơi, từng thắng nhiều đại năng tiền bối, từng phá nhiều tàn cục không giải nổi

Về sau, bản thân hắn trở thành tiền bối, tự nhiên chẳng còn ai gọi như vậy nữa

Kỳ Quỷ đem bông hoa khoai tây màu trắng gài lên búi tóc hắn:

“Đa tình tử, ngươi cũng muộn chút hẵng chết”

‘Đa tình tử’ là tên hiệu của Thư Thánh thời trẻ, hắn dùng danh hào này theo đuổi vô số mĩ nhân, từng viết qua vô số tạp thư làm lỡ dở người ta, tỉ như “Sổ tay chống lừa gạt dành cho tu sĩ hải ngoại lên bờ”

Nay đã trở thành bí văn dã sử. Thư Viện vì muốn bảo vệ hình tượng uy áp của hắn mà không cho phép người khác nhắc đến

Việc truyền nhân đã xong, khối đá tảng trong lòng rưi xuống. Bọn họ đều biết không cần cố chống cự nữa, lại vẫn nguyện ý cổ vũ nhau một câu

Hai người nhìn nhau cười

Tựa như quay lại trước đây, mơ hồ thấy bóng dáng đương lúc thiếu niên trâm hoa của đối phương

Tống Tiềm Cơ đứng bên cửa sơn son, dõi mắt nhìn hai người cưỡi gió đạp mây, bóng lưng dần xa

………

“Tống sư huynh, huynh đang ngắm mây à!”

Không biết qua bao lâu, một thanh âm quen thuộc cắt ngang dòng suy nghĩ đang trôi tận đâu của Tống Tiềm Cơ

Trời cao mây xanh, mặt trời dần chếch hướng tây

Tống Tiềm Cơ thu hồi ánh mắt, lấy Mạnh Hà Trạch làm người cầm đầu, ngoại môn đệ tử đem hắn vây lại

Mạnh Hà Trạch hôm nay vì hiệu quả trên lôi đài mà đổi thành một thân y phục màu đỏ thẫm

Thiếu niên buộc tóc đuôi ngựa, hai mắt sáng như sao, thần sắc phấn chấn, hơi thở lẫn chút vị máu tanh nhàn nhạt và vị thuốc

“Ngươi đánh xong rồi?”

Tống Tiềm Cơ hỏi

Mạnh Hà Trạch kiêu ngạo gật đầu, ho nhẹ một tiếng, hướng hai bên gật đầu ra hiệu

Lập tức có ngoại môn đệ tử cao giọng hô:

“Người dẫn đầu thi đấu biểu diễn được hoan nghênh nhất trong lịch sử ——”

Một người khác phụ hoạ:

“Số phiếu ủng hộ vượt xa vị trí thứ hai một ngàn phiếu ——“

Chu Tiểu Vân tổng kết:

“Phần thưởng Võ Thí thu hết vào túi, pháp khí đan dược linh thạch đủ cả. Bát đại tiên môn, lục đại thế gia tranh nhau mời làm nội môn đệ tử”

Tiếng hoan hô vỗ tay như sấm rền:

“Mạnh sư huynh vô địch!”

Mạnh Hà Trạch giơ hai tay lên đè xuống:

“Phải khiêm tốn, khiêm tốn”

Tiếng hoan hô đồng loạt ngưng, Mạnh Hà Trạch chờ mong nhìn Tống Tiềm Cơ

Tống Tiềm Cơ thấy hắn cố ý khoe khoang, cái đuôi như muốn vẫy lên trời, trong lòng thấy buồn cười quá đỗi

—— Đợi ngày sau ngươi trở thành cường giả uy nghiêm một phương, lại nhớ đến ngày hôm nay, không biết xấu hổ đến chừng nào đâu, chỉ sợ không thể diệt khẩu hết những ai từng chứng kiến

Hết chương 115.
Bình Luận (0)
Comment