Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 116 - Chương 116. Cùng Xuống Núi (2)

Chương 116. Cùng xuống núi (2)
Chương 116. Cùng xuống núi (2)

Mạnh Hà Trạch vẫn thẳng tắp nhìn hắn

Tống Tiềm Cơ giật mình, lúc này mới hiểu ra, đây là muốn được khen đây mà!

“Ừm, làm tốt lắm”

Hắn quả thực không biết người khác khen ngợi hài tử thế nào, miễn cưỡng chỉ có thể thốt ra mấy từ này

“Tiếp tục cố gắng, lại thành công hơn”

“Được, lần tới đệ đánh tiếp”

Mạnh Hà Trạch ra sức nắm tay

“Không, không, không cần nữa!”

Tống Tiềm Cơ vội đánh tan suy nghĩ này của hắn

“Đăng Văn nhã hội lần tới là mười năm sau, lúc đó ngươi đã Kết Đan rồi, sao có thể tranh nổi bật với người trẻ tuổi? Mất mặt lắm đấy”

Mạnh Hà Trạch nhất thời cảm động không nói nên lời

Hoá ra trong lòng Tống Tiềm Cơ, chỉ vỏn vẹn mười năm ta đã có thể từ Trúc Cơ thành Kết Đan, vậy so với Tử Dạ Văn Thù năm đó còn nhanh hơn

Chuyện ta không dám nghĩ tới mà sư huynh lại tin tưởng ta như vậy, ký thác nhiều kỳ vọng vào ta như thế

Ta quyết không thể làm sư huynh thất vọng

Hắn tức khắc thu lại thần sắc khoe khoang, tựa như một con chim công thu đuôi lại, nghiêm túc hành lễ:

“Tống sư huynh dạy chí phải, nguyện tuân theo lời dạy bảo của sư huynh!’

Ngoại môn đệ tử đồng thanh:

“Nguyện tuân theo lời dạy bảo của Tống sư huynh!’

Khí thế ngút trời. Lá đậu que trước cửa Tống Viện run rẩy, Tống Tiềm Cơ cũng bị doạ cho nhảy dựng cả lên

Đêm qua rượu say, cảm thụ không rõ ràng. Lúc này thanh tỉnh mới cảm nhận được những đệ tử này trải qua việc chung sức hợp tác cho màn thi đấu, so với trước đây lại càng đoàn kết, càng mạnh mẽ hơn

Lần thi đấu này không chỉ có một mình Mạnh Hà Trạch giành chiến thắng

“Sư huynh hôm nay muốn ăn mì gì?”

Mạnh Hà Trạch hỏi

Tống Tiềm Cơ lắc đầu:

“Hôm nay không ăn mì, ta phải thu dọn đồ đạc. Trước đêm nay Hoa Vi Tông sẽ cho ta một quận”

“Sư huynh muốn xuống núi?!”

Mạnh Hà Trạch thảng thốt

Hắn sớm đã có dự liệu, cũng chẳng hề kinh ngạc nhưng không nghĩ tới nhanh như vậy

Hắn chợt nở nụ cười, quay đầu lại cao giọng hô:

“Xuống núi tốt, mọi người mau đi thu dọn đồ đạc đi!’

Tiếng hoan hô lại vang lên, mọi người cao giọng hô cùng nhau xuống núi

Tống Tiềm Cơ ngây người, hắn nói gì các ngươi cũng nghe theo?

Tống Tiềm Cơ trầm giọng quát:

“Ngươi xuống núi làm gì? Ngươi giành vị trí dẫn đầu Võ Thí, vô số tiên môn thế gia tranh giành muốn thu nhận ngươi vào nội môn, ngươi chọn một cái hợp ý trong số đó, từ nay tiên đồ thông thuận, chẳng lẽ không tốt sao?”

Mạnh Hà Trạch sửng sốt

Huyết sắc trên đôi má hồng nhuận thối lui, hai mắt chớp chớp, trong phút chốc ngập nước, biểu tình kinh hoàng:

“Sư huynh, sư huynh không cần đệ nữa sao?”

Tống Tiềm Cơ bất lực thầm nghĩ, ta cũng không phải cha ruột ngươi

Cho dù có là cha ruột thì con trai đã lớn cũng không thể giữ, ngươi nên xuất môn tự lập thôi

“Mỗi người đều có duyên phận của chính mình, ngươi đã định trước sẽ tiền đồ vô lượng…”

Còn chưa nói hết nước mắt Mạnh Hà Trạch đã rơi

Tống Tiềm Cơ vừa thấy vậy thầm than ôi chết mất, lập tức đanh mặt: “Ngươi lại khóc?! Đường đường là nam nhân đại trượng phu, đổ máu chứ không rơi lệ, lúc thi đấu bị thương ngươi không khóc, giờ lại giả bộ với ta…”

Khuôn mặt Mạnh Hà Trạch tái nhợt, hai mắt đỏ ngầu nhìn hắn chằm chằm

Toàn bộ ngoại môn đệ tử đều nhìn hắn, phảng phất như hắn là một tên cặn bã vứt bỏ con mình

Tống Tiềm Cơ thật sự nói không nổi nữa, lại cố kỵ ánh mắt của mọi người, chỉ có thể thấp giọng sửa lời

“Được rồi, được rồi, ta nhận lỗi với ngươi được chưa, ngươi đừng khóc nữa, ta sai rồi, là ta quá đáng”

Tống Tiềm Cơ cạn lời

Đời trước chẳng có ai dám khóc với hắn, sao đời này đều tìm tới hắn mà khóc?

Mạnh Hà Trạch lại nghĩ thầm, Tống sư huynh một mình đi nhân gian sao mà được?

Đói chẳng có ai nấu mì cho, khát chẳng có ai bưng trà cho. Làm ruộng xong chẳng có ai đưa khăn cho mà lau tay

Vạn nhất gặp phải cường địch, bị người bắt nạt cũng chẳng có ai bảo hộ….

Hắn càng nghĩ càng thấy suy sụp

“Muốn đi thì cùng đi, sư huynh dẫn đệ theo!”

Mạnh Hà Trạch nắm chặt tay áo Tống Tiềm Cơ

“Tống sư huynh cũng đưa muội theo với”

Chu Tiểu Vân hô lên

Ngoại môn đệ tử đồng loạt kêu lên:

“Bọn ta đi cùng với Tống sư huynh! Thề chết cũng phải theo sư huynh!’

Ta đi làm ruộng, không phải đánh nhau, cần nhiều người “thề chết” như thế mà làm gì?

Tống Tiềm Cơ trầm giọng nói:

“Nơi ta đi, không phải linh sơn tú thuỷ, nơi đó cỏ dại cũng không thèm mọc, ác thú hoành hành, điều kiện gian khổ, làm lỡ chuyện tu luyện của các ngươi. Nếu thật sự muốn đi, chẳng khác gì tự cắt đứt tiên đồ!”

Hắn vốn muốn hù doạ đối phương để biết khó mà lui, nhưng đám đệ tử nghe vậy lại càng kiên định hơn

Sao có thể để Tống sư huynh một thân một mình bị Hoa Vi Tông đẩy đi nơi khỉ ho cò gáy như thế?

“Bọn ta không sợ!”

Tống Tiềm Cơ:

“Cuộc sống phàm trần vất vả…”

“Phàm trần thì sợ cái gì? Bọn muội vốn đến từ phàm trần mà”

Chu Tiểu Vân đáp:

“Trước đây muội cảm thấy mình thực hèn mọn, xuất thân phàm nhân, tu vi lại thấp kém, như một con kiến trong đại môn phái. Nhưng từ khi có Tống sư huynh giải đáp, chỉ dạy, mọi người không còn bị tông môn ức hiếp, không cần tranh nhau vỡ đầu mà làm công. Lần thi đấu này không phải chúng ta đã thành công sao? Cho dù có yếu ớt thế nào, ở bên nhau, đoàn kết lại, cũng có thể làm được rất nhiều việc!”

“Nếu là đi đến nơi cỏ dại cũng không mọc nổi”

Mạnh Hà Trạch trong lòng chợt loé sáng:

“Vậy thì bọn đệ có thể giúp huynh khai hoang! Khai hoang cần nhân thủ mà”

“Đúng vậy!”

Mọi người phụ hoạ, lại bồi thêm cả trăm lí do để cùng xuống núi, nhìn Tống Tiềm Cơ đầy trông mong

Tống Tiềm Cơ trầm mặc

Nhiều người như vậy mà ở lại Hoa Vi Tông, chỉ sợ không được đối xử tốt

Nếu đi theo Mạnh Hà Trạch đến môn phái khác cũng chẳng hề dễ dàng

Nếu phân tán ai đi đường nấy… Bọn họ vừa cùng trải qua gian khổ, lúc này tình nghĩa còn hơn cả thân hữu, không muốn tách ra nhất

Tạm thời trước cứ dẫn theo, đợi bọn họ hối hận rồi lại tìm đường ra, dựa theo đặc điểm mỗi người mà truyền lại chút công pháp tốt, như vậy cũng không tính là chậm trễ

Bất luận là ai đi theo bên người, hắn cũng cảm thấy rằng đối phương sẽ hối hận

Tống Tiềm Cơ phất tay:

“Vậy đi thu dọn đồ đạc đi, chúng ta cùng xuống núi!”

Hết chương 116.
Bình Luận (0)
Comment