Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 117 - Chương 117. Nhịn Đau Buông Bỏ Thứ Yêu Thích (1)

Chương 117. Nhịn đau buông bỏ thứ yêu thích (1)
Chương 117. Nhịn đau buông bỏ thứ yêu thích (1)

Một tấm bản đồ màu vàng được trải lên gạch lưu ly sáng bóng, cơ hồ như chiếm hơn phân nửa Càn Khôn Điện

Lần trước lúc tấm bản đồ này được lấy ra triển lãm là ở khánh điển mừng Hoa Vi Tông lập phái được ngàn năm

Lúc đó quang huy vạn trượng, lúc này sông hồ vẫn còn đó nhưng lại bị phủ lên một tầng mây đen ảm đạm

Hoa Vi Tông độc bá Thiên Tây Châu, lá to rễ lớn, hàng ngàn thành trì, hàng trăm tiểu quốc, hơn mười đảo ngoài hải ngoại tranh nhau dựa vào

Tiên quan mà tiên môn cử ra, có người so với thành chủ, quốc quân thuộc địa còn tôn quý hơn. Miếu thần tiên các nơi đều thờ phụng tượng vàng của các phong chủ và trưởng lão

Chính bởi vì ở nhân gian có vô số hương khói thờ phụng nên cấp cao của Hoa Vi Tông mới có thể ngồi vững trên Càn Khôn Điện, nhận khí vận từ bát phương

Hoa Vi Tông như vậy, đại tông môn, đại thế gia trong thiên hạ cũng như thế

Bất luận là phải cắt đi một góc nhỏ nào đều đau như bị cắt thịt

Hư Vân chỉ vào một nơi ở tít xa, đường biên giới uốn lượn sáng lên bạch quang theo hướng tay hắn chỉ

“Quận Nham Sơn sơn linh thuỷ tú, nhưng vị trí hẻo lảnh, không ảnh hưởng đến đại cục…”

Còn chưa nói xong, Sùng Văn Phong Chủ đã lập tức hành lễ:

“Thỉnh Chưởng Môn thủ hạ lưu tình! Quận Nham Sơn là bảo địa của phong ta! Địa bàn của phong ta vốn đã không nhiều, tuyệt không thể lại mất đi Quận Nham Sơn nữa”

Hư Vân chỉ liên tiếp vào ba quận, trong điện tiếng tranh chấp vẫn không ngừng

Trong đám người có trưởng lão lên tiếng ngắt lời, chỉ vào một nơi nào đó:

“Tai hoạ hôm nay xét cho cùng vẫn là do Triệu Gia bọn họ gây ra, nên cắt nhường một quận dưới danh nghĩa của Triệu Phong Chủ!”

Triệu Thái Cực tính tình hung bạo, tu vi chỉ thấp hơn Hư Vân, bình thường chẳng ai dám đắc tội hắn

Hư Vân nghe thấy vậy, một đạo kiếm khí liền sẵn trong tay áo, chuẩn bị ngăn chặn hắn thịnh nộ rút kiếm

Hắn lại không giống như thường ngày, chỉ âm trầm cười lạnh

Trong bầu không khí đầy im ắng và khẩn trương, đạo đồng tiến vào điện, hành lễ báo:

“Ngoài cửa Tống Viện đã có kết quả!”

Hư Vân cơ hồ gấp không chờ nổi:

“Hắn chọn ai?”

Thư Thánh và Kỳ Quỷ, Thanh Nhai Thư Viện và Tử Vân Quan

Tống Tiềm Cơ rốt cuộc chọn ai, không chỉ khắp nơi trong tu chân giới mở ván cược mà mỗi người trong điện cũng hận không thể lập tức biết đáp án

Đạo đồng bị vô số ánh mắt áp bách, hô hấp khó khăn:

“Hắn, hắn không chọn ai cả! Hai vị thánh nhân rời đi một mình. Tống Tiềm Cơ vẫn muốn xuống núi, còn muốn dẫn theo toàn bộ ngoại môn đệ tử”

Trong điện tức khắc rộ lên

“Cái gì? Hắn không chọn ai?”

“Sao có thể như vậy? Chỗ dựa dâng lên tận cửa mà hắn cũng không thèm? Hắn có bị ngu không?”

Hư Vân trầm mặc, Tống Tiềm Cơ đương nhiên không ngốc

Không chỉ không ngốc mà cực thông minh, lòng dạ thâm sâu, nếu không nào có thể bày mưu tính kế, đi một bước tính mười bước, đem toàn bộ Hoa Vi Tông đùa giỡn trong tay

Hắn rốt cuộc muốn giở trò gì?

“Hắn không bái sư, đây là chuyện tốt!”

Có trưởng lão chợt lên tiếng:

“Ngoại môn đã hỏng, đúng lúc nên nhổ cả rễ, chiêu mộ một tốp mới thành thật nghe lời hơn!”

Có người chần chờ:

“Hắn không có sư phụ, vậy vẫn cho hắn một quận sao?”

Có người ai thán:

“Chuyện đã đáp ứng, sao có thể lật lọng? Hắn viết Anh Hùng Thiếp lưu lại Trích Tinh Cục, thanh danh đang thịnh, Tông ta nếu bội ước thì uy tín còn đâu? Biết nói năng thế nào với tu sĩ trong thiên hạ?!”

Tranh chấp vẫn như cũ, thậm chí so với ban nãy còn kịch liệt hơn

“Nếu như chư vị đã trách ta gây hoạ thì sẽ do ta giải quyết hậu quả, vậy cũng hợp tình hợp lý”

Triệu Thái Cực chợt cất cao giọng:

“Ta có một quận!”

Vừa dứt lời, toàn bộ ánh mắt trong điện đều đổ dồn lên người hắn, chỉ chờ hắn nói tiếp

Chỉ có Hư Vân có chút chần chờ:

“Ngươi thật sự nguyện ý dâng ra một quận?”

Triệu Thái Cực gật đầu, phất tay, nhìn tứ phía, gằn từng chữ:

“Ta giao ra Quận Thiên Cừ”

Quận Thiên Cừ?!

Tiếng kinh hô vang lên

“Quận Thiên Cừ tự cổ chí kim là nơi phong thuỷ bảo địa, đầm nước rộng lớn, là nơi đất lành, ngươi thật sự muốn cắt đi sao?”

“Ngươi tưởng rằng hai tay dâng lên Quận Thiên Cừ là đám bạch nhãn lang ở ngoại môn kia sẽ nói một câu tông ta nhân từ sao?”

Chỉ có Hư Vân không lên tiếng, nặng nề nhìn Triệu Thái Cực

Triệu Thái Cực cười lạnh:

“Năm mươi năm trước, lão tổ tộc ta thiết lập nên Thiên la tụ linh trận ở chính giữa Quận Thiên Cừ, đột phá nửa bước hoá thần, hút khô linh khí cả quận…”

Hắn không màng sự khiếp sợ của mọi người mà tiếp tục nói:

“Từ đó về sau, Quận Thiên Cừ đổi qua mười lăm đời tiên quân, mỗi một người đều chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt, muốn ngồi mát đi câu, cướp bóc linh khí bừa bãi. Đợi đến năm nay ——”

Hắn lấy một quyển trục từ trong tay áo ra

“Đây là tấu trình năm nay của tiên quan Quận Thiên Cừ, hắn tu hành một năm ở đó, tu vi không chút tăng tiến, các ngươi tự xem đi”

Vốn nên là một việc bí ẩn không thể để đồng môn hay biết, Triệu Thị tìm mọi cách giấu giếm, giờ lại vì Tống Tiềm Cơ mà ngược lại chẳng chút cố kỵ

Quyển trục được người cầm lên, mọi người trong điện truyền nhau đọc. Mọi người càng xem mày nhíu càng sâu, tiếng kinh hô vang lên từng trận

Triệu Thái Cực:

“Quận Thiên Cừ rộng lớn, rộng hơn cả một trăm toà Hoa Vi Thành cộng lại, nhưng ngày nay chỉ có mười vạn người. Bách tính bằng mặt không bằng lòng, không còn nguyện ý thờ phụng tiên miếu. Hơn nữa nơi quỷ quái kia, hừ, đã ba năm chưa từng mưa. Tiểu tử họ Tống kia có bản lĩnh hơn nữa cũng không thể chỉ ngồi chờ mưa”

Hư Vân gầm lên:

“Quận Thiên Cừ trên danh nghĩa thuộc về Xích Thuỷ Phong, trong miếu thờ phụng tượng vàng của ngươi. Nhưng dù sao cũng là thuộc địa của môn phái chứ không phải đất riêng của Triệu Thị nhà ngươi, ngươi hành sự như vậy…”

Triệu Thái Cực không thay đổi sắc mặt, lớn giọng ngắt lời:

“Quả đúng như vậy, nhưng việc đã đến nước này, các ngươi muốn cho Tống Tiềm Cơ một nơi phong thuỷ bảo địa, thả hổ về rừng, đợi hắn ngày một cường đại, quay lại báo thù tông môn ư, ta cũng chẳng còn lời nào để nói, các ngươi cứ tuỳ ý mà làm!”

Hết chương 117.
Bình Luận (0)
Comment