Hư Vân gần như ngã ngửa
Bình tĩnh, hắn áp chế linh khí đang bạo động trong cơ thể, chuyện gì cũng có thể gác lại, trước tiên giải quyết phong địa của Tống Tiềm Cơ cho xong đã
Sắc trời dần chuyển vàng, dựa theo tính khí của Tống Tiềm Cơ, hắn sắp đến rồi
“Chúng ta cho hắn một nơi đất chết, phải nói năng thế nào với hai vị thánh nhân đây?”
Hư Vân hít sâu một hơi
“Các ngươi cũng không biết Quận Thiên Cừ đã thành nơi đất chết thì còn ai biết được? Máu rơi lên khế đất, Quận Thiên Cừ và khí vận của hắn từ nay về sau tương liên. Đợi đến khi hắn đi rồi mới phát hiện không đúng thì ván đã đóng thuyền”
Triệu Thái Cực ở ngay đại điện hỏi ngược lại:
“Còn về hai vị thánh nhân, Tống Tiềm Cơ bái sư không thành. Thánh nhân cho dù có muốn quản thì cũng vô cớ xuất thủ, biết quản từ đâu?”
Hư Vân chần chờ
Tống Tiềm Cơ không bái sư, có phải vì việc đàm phán với nhị thánh thất bại không?
Đăng Văn nhã hội hắn gây ra động tĩnh lớn như vậy, Tiển Kiếm Trần lại chưa từng lộ diện, có phải đã quên đồ đệ tiện tay nhận này rồi không?
Trong lòng hắn biết rõ, Triệu Gia đã kết tử thù với Tống Tiềm Cơ, Triệu Thái Cực nhất định sẽ kéo theo cả Hoa Vi Tông xuống nước, cột chặt vào cùng một trận tuyến
Nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác, ngoại môn đệ tử đối với tông môn lòng mang hận, đêm qua ngang nhiên vi phạm môn quy
Tống Tiềm Cơ nay muốn đứng về phía bọn chúng, muốn mang toàn bộ ngoại môn theo, nhất định lòng mang ý xấu
Nếu không hắn cần nhiều người như vậy để làm gì?!
Đại đạo chi tranh, ngươi chết ta sống, giờ như cưỡi trên lưng hổ, Tống Tiềm Cơ đã trở thành tử địch của Hoa Vi Tông
Triệu Thái Cực đặt xuống cọng rơm cuối cùng:
“Chúng ta để hắn tự chọn, nếu hắn chọn trúng Quận Thiên Cừ thì còn trách được ai?”
Lần này, Hư Vân còn chưa nói gì thì mọi người trong điện đã lên tiếng đáp ứng trước:
“Chúng ta chỉ cần đưa ra chút gợi ý, không lo không doạ được hắn”
“Tống Tiềm Cơ cho dù có là thiên tài đi chăng nữa cũng không thể đoán ra hiện trạng của Quận Thiên Cừ”
Hư Vân nhắm mắt, cuối cùng cũng gật đầu
Hắn trầm giọng nói:
“Triệu Ngu Bình hành sự bất công, từ nay cắt chức Chấp Sự Trưởng của Chấp Sự Đường, ngươi có lời gì muốn nói không?”
Triệu Thái Cực:
“Không có”
Hư Vân nghiêm giọng nói:
“Việc Quận Thiên Cừ, ngươi chọn ra một nơi trong số thuộc địa của gia tộc Triệu Thị, dâng lên tông môn”
Triệu Thái Cực nghiến răng:
“Được!”
Hắn biết Hư Vân nhất định sẽ mượn cơ hội này để sai khiến tâm phúc của mình tiếp quản Chấp Sự Đường, còn muốn ngoạm đi một miếng thịt từ chỗ hắn
Nhưng từ nay về sau, Triệu Thị và Hoa Vi Tông cùng đứng chung thuyền, ai cũng đừng hòng xuống thuyền trước
…………..
Hoàng hôn
Thương sơn như hải, tà dương như máu
Tống Tiềm Cơ lại một lần nữa bước vào Càn Khôn Điện
Trong điện ngàn ngọn đèn vàng toả sáng, lung linh rực rỡ, vượt xa ánh tà dương
Toàn bộ trưởng lão và phong chủ Hoa Vi Tông đều bày trận chờ địch
Địa đồ trải trên đại điện, Hư Vân Chưởng Môn nhàn nhạt nói:
“Tông môn chọn ra cho ngươi bốn vùng bảo địa, ngươi chọn một trong số đó. Nhưng ở nhân gian, bất cứ nơi nào có tốt đi nữa cũng không thể thập toàn thập mĩ, bốn quận có ưu nhược điểm riêng, ngươi tự tay lựa chọn, về sau không được hối hận, không được oán trách”
“Đương nhiên rồi”
Tống Tiềm Cơ cười đáp:
“Vất vả cho chư vị rồi”
Lễ nghi hắn vô cùng chu toàn, thần sắc cũng ôn hoà, có vẻ rất dễ nói chuyện
Nhưng không có ai bởi vậy mà thả lỏng cảnh giác, ngược lại càng khẩn trương hơn
Trong điện yên tĩnh đến mức châm rơi cũng nghe thấy được
Hư Vân gật đầu, ý bảo bắt đầu
Trưởng lão Giới Luật Đường bước ra khỏi hàng, lần lượt giới thiệu:
“Quận Bảo Lâm, nằm ở phía nam Thiên Tây Châu, rừng núi rậm rạp, không khí ẩm ướt, chỉ là hàng năm mưa rơi không ngớt, trong rừng có chướng khí độc trùng….”
Mỗi khi hắn giới thiệu đến một quận thì nơi đó trên địa đồ liền sáng lên theo tay hắn chỉ, núi non ao hồ bên trong đường biên giới sáng lấp lánh
Ba quận đầu, ưu điểm một câu liền hết, nhược điểm lại nói đến rõ ràng
Quả nhiên chỉ thấy Tống Tiềm Cơ lắc đầu ba lần liên tiếp
Tống Tiềm Cơ thầm nghĩ, những nơi này nhân khẩu đông đúc, đất sắp trồng hết cả rồi, ta đi đâu mà khai hoang đây
‘Bất tử tuyền’ sinh cơ dư thừa, nếu không có đất dùng, chẳng phải tịch mịch lắm sao
Hắn đang muốn mở miệng đưa ra chút ý kiến trọng tâm, thì chợt nhìn thấy một quận cuối cùng
Phía bắc địa đồ quang mang rực rỡ, mỗi một kênh mương đều toả ánh sáng vàng
Tống Tiềm Cơ nhướng mày:
“Quận Thiên Cừ?”
“Đúng!” Hư Vân chỉ hai chữ Thiên Cừ đang nhấp nháy trên địa đồ
“Thời thượng cổ, có đại năng danh xưng ‘Thiên Cừ Vương’, toàn bộ quận này đều là động thiên phúc địa của hắn
Có trưởng lão lên tiếng:
“Ngươi nếu chọn nơi này, nói không chừng có thể tìm ra mộ huyệt của Thiên Cừ Vương, lấy được truyền thừa vô thượng của hắn”
Mọi người ngoài miệng thì phụ hoạ trong lòng thì đều biết rõ lời này đúng là nói bừa. Quận Thiên Cừ sớm đã bị đào từ trên trời xuống dưới đất, môn phái dùng đủ loại trận pháp tìm kiếm cũng không phát hiện ra bất cứ mộ huyệt hay di bảo nào của đại năng
Tống Tiềm Cơ vui mừng khôn xiết
Động thiên phúc địa đã là quá khứ, Quận Thiên Cừ giờ có đức hạnh gì chẳng lẽ hắn không biết?
Đời trước hắn vì đào mộ trộm bảo vật mà đi khắp cả Thiên Cừ, quen biết không ít phàm nhân
Phàm nhân đem chuyện lớn chuyện nhỏ từ thời tổ tiên cả trăm năm trước đều kể cho hắn
Hư Vân thấy hắn không nói gì, chỉ có ánh mắt đang nhìn chằm chằm địa đồ là cháy bỏng, nháy mắt ra hiệu với người đứng bên
Ý bảo Triệu Thái Cực giả vờ ngăn cản, để thấy Quận Thiên Cừ quan trọng đến nhường nào, gợi lên ham muốn tranh đoạt của Tống Tiềm Cơ
Còn chưa diễn cảnh lạt mềm buộc chặt thì đã thấy thiếu niên kia đáp:
“Ta muốn Quận Thiên Cừ!”
“Được! Lấy khế đất ra đây!”
Hư Vân sợ hắn hối hận, cầm lấy tay Tống Tiềm Cơ, từ ái đáp
“Quận Thiên Cừ từ nay liền giao cho ngươi, ngươi cùng với nó khí vận tương liên”