Tống Tiềm Cơ không cần hắn dạy, trực tiếp dùng linh lực đâm đầu ngón tay, ép ra một giọt máu, nhỏ xuống tấm giấy vàng nhạt vẽ đầy hoa văn
Hoa văn sáng lên, khế ước kết thành
Trong nháy mắt, mọi người đều thở phào, nhiều trưởng lão thậm chí còn chẳng màng thân phận mà vỗ tay
Bầu không khí trong đại điện chợt thay đổi
Ai nấy đều vui vẻ, khắp chốn mừng vui
“Đa tạ chư vị nhịn đau buông bỏ thứ yêu thích!”
Tống Tiềm Cơ thành khẩn cảm ơn
“Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn”
“Nên vậy, nên vậy, cũng chẳng đau đến thế đâu”
Bầu không khí càng hài hoà hơn, các phong chủ thân thiện mỉm cười, một đường tiễn Tống Tiềm Cơ ra ngoài cửa điện, lại dõi theo bóng hắn cầm khế đất bước chân lên Thệ Thuỷ Kiều, ngoài miệng còn nói nhớ thường xuyên về thăm
Tống Tiềm Cơ quay đầu, nhìn về phía đầu người đen nghìn nghịt mà phất tay:
“Đừng tiễn nữa! Quay về thôi!”
Hư Vân quả nhiên biết điều. Tống Tiềm Cơ toàn thân thả lỏng, bước chân so với cá ngũ sắc trong biển mây còn nhẹ nhàng hơn
Tu chân giới quả nhiên có chân tình!
Nhận lấy phần ân tình này, về sau hàng năm được mùa, đặc sản thu được ta sẽ sai Mạnh Hà Trạch tặng cái tốt nhất
……….
Xung quanh là bóng tối, màn đêm bao trùm khắp mặt đất, các vì sao lần lượt sáng lên
Một toà bảo thuyền cao bảy tầng tựa hồ như chiếm cứ toàn bộ quảng trưởng ngoại môn, dưới ánh trăng phiếm lên ánh sáng lạnh lẽo, phảng phất như cự thú to lớn
“Là Tống sư huynh, sư huynh quay lại rồi!”
Chợt có người lớn tiếng hô lên
Đám ngoại môn đệ tử vui mừng khôn xiết
Tống Tiềm Cơ sải bước đi tới, tay áo tung bay
“Sư huynh lấy được khế đất rồi?”
Mạnh Hà Trạch hỏi
Chu Tiểu Vân cười đáp:
“Tống sư huynh đến cả bảo thuyền cũng lấy được, một tấm khế đất sao có thể không lấy nổi, đâu cần các ngươi lo lắng đến mức chạy lòng vòng!”
Mạnh Hà Trạch kích động nói:
“Những người kia cáo già xảo quyệt, quỷ kế đa đoan, nào dễ nói chuyện? Tống sư huynh một thân một mình vào hang hổ…’”
Tống Tiềm Cơ lại đáp:
“Chưởng Môn và các vị Phong chủ đều là người nhân ái, về sau phải cảm tạ bọn họ cho tử tế”
Chúng ngoại môn đệ tử ngạc nhiên nhìn nhau
Bọn họ ngoài mặt thì gật đầu chứ trong lòng đều đang nghĩ sư huynh quá ngốc quá ngọt rồi, quả nhiên không thể để sư huynh đi một mình
Hoa cỏ khắp vườn Tống Tiềm Cơ đều đã được nhổ cả rễ lên, chẳng bị tổn hại chút nào, tạm thời được để vào trong bảo hộp Hoạ Xuân Sơn
Vật phẩm của ngoại môn đệ tử thì đặt trong bảo thuyền biến hoá từ ‘Thất Tuyệt Cầm’
Tống Tiềm Cơ vốn còn muốn rời đi một cách khiêm tốn, nhưng giờ hắn dắt díu cả đám người, nếu không đem bảo vật biến thành kích thước lớn nhất thì nhiều người như vậy căn bản không đủ mà ngồi
Cũng không thể để ngoại môn đệ tử tám vạn trường chinh, từng bước đi đến Quận Thiên Cừ
“Lên thuyền”
Tống Tiềm Cơ ra lệnh một tiếng, chúng đệ tử đều nhảy lên boong thuyền
“Tống sư huynh”
Một giọng nữ nhu lệ gọi hắn
Tống Tiềm Cơ quay đầu, thấy một bóng hình màu trắng đang bay tới, tựa như thiêu thân dưới trăng
Nàng vẫn mặc bạch y, đội mũ che, thân hình gầy yếu, tựa như chẳng có gì thay đổi
Nhưng ánh trăng vừa chiếu đến, tà váy làm từ tiên vân sa đủ màu sắc tung bay theo gió, khiến quanh thân nàng nổi lên một tầng ánh sáng, tựa như một cuộc sống mới đầy rực rỡ
Là Hà Thanh Thanh
“Ta nghe nói huynh sắp xuống núi… Ta, ta gảy cho huynh một khúc nhạc!”
Hà Thanh Thanh vội vàng tới, lúc nói khí tức còn không vững
Theo sau nàng còn có hai vị nữ tử, đều mặc trường bào màu xanh ngọc bích của Tiên Âm Môn, tay cầm đèn lụa xanh
Một người vội vàng khuyên:
“Tiểu thư giờ là đại sư tỷ của Tiên Âm Môn rồi, không tiện tuỳ ý gảy đàn cho người khác”
“Cho dù có gảy cũng nên do đối phương gửi thiệp mời”
Một người khác lên tiếng
Hà Thanh Thanh cắn môi:
“Không, ta ——”
Tống Tiềm Cơ đáp:
“Không cần đâu”
Nghe khúc tốn thời gian, hắn muốn sớm xuất phát, tránh cho đêm dài lắm mộng
Ban nãy ở Càn Khôn Điện không thấy Trần Hồng Chúc đâu, hắn sợ đối phương lại giống lần trước đột nhiên nhảy ra chặn hắn
Nhưng lần này đại cục đã định, cho dù Trần Hồng Chúc có tới thì dù có lòng cũng vô lực xoay chuyển
Trong lòng Hà Thanh Thanh buồn bã, thấp giọng hỏi:
“Tống sư huynh, huynh còn quay lại không?”
Tống Tiềm Cơ lắc đầu
Thanh âm Hà Thanh Thanh càng thấp hơn, gần như không thể nghe thấy:
“Vậy, ta có thể tới thăm huynh không? Huynh đi đâu, có thể nói cho ta biết không?”
“Quận Thiên Cừ, tuỳ ngươi”
Hà Thanh Thanh như trút được gánh nặng, nàng lại nở nụ cười
Tống Tiềm Cơ thở dài:
“Giáng Vân tiên tử tính tình cực đoan, ngươi bái nàng làm sư, trước mắt là phong quang, về sau không biết là phúc hay là hoạ”
Hà Thanh Thanh trầm mặc, chợt vén lên vải che trước mặt, lộ ra dung mạo đã bị huỷ hoại, kiên định nói:
“Ta trước nay nước chảy bèo trôi, nghe theo vận mệnh. Chỉ có lần này là do ta tự chọn, ta tuyệt sẽ không hối hận!”
Tống Tiềm Cơ gật đầu, mỉm cười đáp:
“Được, ngươi đi đi”
Hà Thanh Thanh không đi. Nàng thẫn thờ đứng đó, dõi mắt nhìn Tống Tiềm Cơ bước lên thuyền
Cuối xuân hoa tàn, gió đêm vừa thổi, bóng cây tiêu điều
Thế sự có phải luôn như vậy không? Tương phùng thì ít, ly biệt khổ đau, ngày vui ngắn chẳng tày gang
“Quận Thiên Cừ, cách Tiên Âm Môn bao xa?”
Hà Thanh Thanh hỏi
Nữ tu trẻ tuổi cầm đèn cười đáp:
“Đại tiểu thư, vạn dặm sơn thuỷ xa xôi, đương nhiên là rất xa”
Hà Thanh Thanh lắc đầu:
“Xa vạn dặm, thật ra rất gần”
Hai người nhìn nhau không hiểu
Một người khác lên tiếng
“Đêm nay Diệu Yên tiên tử mời tiểu thư tới trúc lâu luận cầm, chúng ta đi thôi, đừng làm lỡ thời gian”
Gió lớn nổi lên quét qua mặt đất, thổi rạp một mảnh rừng bên ngoài quảng trường
Thất tuyệt bảo thuyền bay thẳng lên trời đêm, xông vào tầng mây, xuyên qua biển sao
Đi về hướng viễn phương không xác định