Trước khi Hà Thanh Thành đi vào trúc lâu, nàng nhìn thấy ngọn đèn dầu đã được thắp sáng trưng và nghe thấy một trận tiếng cười nói vui đùa.
Có vẻ như trong lâu đã tập trung không ít nữ tu, bề ngoài thì nói là luận cầm nhưng càng giống như một buổi tụ hội thì đúng hơn.
Không biết các nàng đang nói chuyện gì mà tiếng cười giống như chuông bạc trong gió, vang vọng trong rừng trúc rậm rạp lá cây.
Hà Thanh Thanh hơi chần chờ, theo bản năng nắm chặt góc tay áo.
Thị nữ mặc áo màu xanh lục cầm đèn lồng đứng ở phía sau lưng nàng thúc giục:
“Mọi người đều đang chờ ngài đấy ạ”
Một người khác cũng khuyên nhủ:
“Đồng môn cũng như tỷ muội, chúng ta thường xuyên tụ tập với nhau như thế này, ngài sớm nên quen đi. Tiên đồ còn dài, chẳng lẽ sau này ngài muốn mãi chỉ một mình, không cùng người khác giao tiếp sao?”
“Được rồi”. Hà Thanh Thanh miễn cưỡng gật đầu.
Nàng đã học được cách chống lại ‘Ác ý’ một cách trắng trợn, và cũng sẽ không cự tuyệt những an bài ‘Hảo ý”.
Nàng vừa đến nơi này, còn chưa thích ứng kịp được. Lo sợ hành vi của mình không đủ khéo léo, thể hiện ra sự khác lạ và quái dị, sẽ khiến cho sư phụ hổ thẹn.
Hà Thanh Thanh bước lên lầu, bước chân thật nhẹ. Nhưng thị nữ lại cao giọng thông báo:
“Hà tiên tử tới”
Hương hoa quyện với mùi trầm.
Chúng nữ tu đang ngồi trên chiếc chiếu trúc được trải trên mặt đất, cười nói nghiêng ngả, những làn váy đủ sắc màu nở rộ như hoa tươi.
Có người đang ôm tỳ bà, có người đang cầm ống tiêu, có người thì đang hướng Diệu Yên lãnh giáo chỉ pháp.
Ngay khi Hà Thanh Thanh vừa bước vào, tiếng nói cười trong nháy mắt liền ngừng lại.
Mọi người đồng loạt quay đầu lại nhìn, ánh mắt thẳng tắp dừng lại trên người nàng, có kinh ngạc có nghi hoặc, có người còn nhẹ nhàng nhíu mày.
Yên tĩnh đến cực độ. Hà Thanh Thanh cảm thấy bản thân mình không nên tới đây, mở miệng muốn chào hỏi mọi người nhưng không biết nên nói như thế nào, nghĩ muốn lập tức xoay người xuống lầu nhưng lại sợ thất lễ.
Nhất thời, sắc mặt nàng tái nhợt cứ đứng yên tại bên cạnh thang lầu.
“Đại sư tỷ”. Chợt có người nhẹ giọng kêu.
Nữ tu ở giữa đám người ưu nhã đứng lên, cúi đầu hành lễ.
Là Diệu Yên tiên tử.
“Xin chào Đại sư tỷ”
Thấy Diệu Yên chủ động đứng lên trước chào hỏi, chúng nữ tu cũng vội vàng không ngừng đứng dậy hành lễ.
Diệu Yên ở trong lòng tu sĩ trẻ tuổi Tiên Âm môn có địa vị rất cao, chỉ ở sau sư phụ nhưng lại thân cận hơn so với sư phụ.
Hà Thanh Thanh buông ra bàn tay đang nắm chặt góc áo, duỗi thẳng sống lưng, đáp lại mọi người:
“Xìn chào tất cả mọi người, đều ngồi xuống cả đi”
Diệu Yên cầm lấy tay nàng, kéo nàng xuống ngồi bên cạnh mình.
Loại thân cận đột ngột này khiến Hà Thanh Thanh không biết phải làm sao.
Ánh mắt của chúng nữ tu nhìn về phía hai người, thần sắc mang theo chút cổ quái.
Từ khi ‘Phong tuyết nhập trận khúc’ hiện thế, ngoại giới đều bận rộn phân tích khúc phổ này. Trong sự náo nhiệt đến loạn xà ngầu đó, người ngày thường có thanh danh lớn nhất Tiên Âm môn là Diệu Yên tiên tử ngược lại bị lãng quên đi.
Lần Cầm thí ở Đăng Văn nhã hội này, Diệu Yên chưa từng từng chính thức lộ diện, càng không có gảy khúc đàn nào.
Theo lý thuyết, Diệu Yên hẳn là phải không thích vị ‘Đại sư tỷ’ này mới đúng, giống như việc Vọng Thư và Giáng Vân ghét nhau như chó với mèo vậy.
Phía trên bàn ngọc có để một chậu Ngân Sen đang nở rộ, miệng chậu rộng, nước trong chậu khá cạn.
Cánh hoa trùng điệp, băng lãnh mà tinh xảo dưới ánh trăng.
Hà Thanh Thanh hạ mắt xuống nhìn, liền thấy từng chấm sáng bạc rơi trên mặt nước, khuôn mặt hoàn mỹ của Diệu Yên cũng được phản chiếu trong nước.
Mái tóc như mây, khuôn mặt như hoa, môi đỏ mỉm cười.
Người và hoa giao thoa với nhau, so sánh với nhau thì người càng đẹp hơn.
Nàng bỗng nhiễn cảm thấy xấu hổ, vội dời mắt đi.
Nếu như trước đây có người nói nàng có thể ngồi cùng bàn với đệ nhất mỹ nhân Tu chân giới, nàng tuyệt đối sẽ không tin.
Diệu Yên ôn nhu hỏi:
“Đại sư tỷ có mang cầm tới không?”
Hà Thanh Thanh gật đầu, lấy cầm từ trong túi trữ vật ra, vững vàng đặt ở trên bàn ngọc.
Ánh sáng xanh lưu chuyển, lấn át ánh sáng của đóa Ngân Sen.
Diệu Yên nhẹ nhàng vuốt ve thân cầm nhưng không có tự tiện mà gảy:
“Ta đã thấy rất nhiều ‘Lục Y Đài’, cây này của tỷ được chế tác vô cùng tốt”
Chúng âm tu cũng sôi nổi phụ họa:
“Cây cầm này của Đại sư tỷ được chế tác thật tinh xảo, âm sắc mềm mại mà không mất đi sự sâu lắng”
Không khí trong lâu trở nên nhẹ nhàng hơn.
Hà Thanh Thanh rốt cuộc nở nụ cười, một nụ cười phát ra từ tận đáy lòng.
Được nghe người khác khen cầm của nàng tốt còn khiến nàng vui vẻ hơn là nghe người khác khen bản thân nàng.
Diệu Yên lại nói:
“Tỷ gảy ‘Phong tuyết nhập trận khúc’ cũng thật hay”
Hà Thanh Thanh lắc đầu:
“Khúc này ta còn chưa thể gảy hết, còn chưa đủ tốt”
Diệu Yên chăm chú nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu như nước. Nhưng Hà Thanh Thanh lại cảm thấy trong ánh mắt đó mang theo nét quật cường, giống như muốn xuyên thấu khăn che mặt của nàng vậy.
Diệu Yên nói:
“Thiên cuối cùng mà tỷ chưa gảy xong có thể dạy cho ta không?”
“Dạy muội?”. Hà Thanh Thanh ngẩn ngơ.
Diệu Yên bỗng nhiên đứng dậy, hướng nàng hành lễ:
“Xin Đại sư tỷ chỉ giáo cho sư muội”
“A, không dám nhận”. Hà Thanh Thanh vội vàng nâng nàng dậy.
Diệu Yên cười nói:
“Ta chưa từng thật sự thích một khúc đàn nào đến như vậy. Hôm đó, sau khi tỷ gảy xong, ta cũng ở trong lòng tự gảy đi gảy lại nhiều lần, nhưng tiếc là ta không biết thiên cuối cùng”
Ai có thể cự tuyệt Diệu Yên chứ?
Huống chi còn dưới ánh nhìn chăm chú của đám đông. Mọi người đều đang chờ đợi nhìn về phía Hà Thanh Thanh.
Hà Thanh Thanh gật đầu:
“Một thiên cuối cùng cũng không phải là quá khó gảy. Chỉ là do tu vi của ta không đủ, cảnh giới không đủ, mới không có biện pháp tấu một khúc hoàn chỉnh. Nếu là muội thì nhất định có thể”
Ý cười trong mắt Diệu Yên càng đậm:
“Đa tạ Đại sư tỷ truyền đạo”
“Không dám nhận”
Hà Thanh Thanh ấn lên dây cầm, không sử dụng linh khí, tiếng đàn uyển chuyển nhẹ nhàng vang lên.
Chúng nữ tu đều ngồi ngay ngắn lại, ngưng thần lắng nghe.
Ánh trăng dần chuyển về phía tây, tiếng đàn cũng dần hạ xuống, như tuyết lớn tan đi, sau cùng lặng im không tiếng động.
Diệu Yên ngẩn ngơ.
Cả đêm qua nàng tĩnh tọa nhưng không đốt đèn, bản thân cầm đàn nhưng không gảy, trong lòng tự suy tính thiên cuối cùng của ‘Phong tuyết nhập trận khuc’.
Hà Thanh Thanh lúc này gảy lên nghe rất êm tai, thế nhưng lại gần giống như một thiên trong suy nghĩ của nàng, có đến bảy phần tương tự.
“Bản gốc được viết tinh diệu hơn so với ta, thiên của ta thật ra lại giống như là thiếu gấm phải chắp vải thô thay thế vậy”. Diệu Yên lầm bẩm nói:
“Thật không hiểu là dạng người gì mới có thể viết ra một khúc hay thế này. Nếu cuộc đời có duyên gặp gỡ….”
Nàng nhất thời hoảng hốt, thế nhưng đã quên mỉm cười.
“Diệu Yên tiên tử”. Không biết vì cái gì, Hà Thanh Thanh nghe nàng nói trong lòng liền hơi có chút lo lắng:
“Chuyện này ta không thể nói cho muội biết được”
Diệu Yên nhanh chóng hoàn hồn lại:
“Không sao, ta sao có thể làm khó tỷ như vậy được chứ”
Cầm Tiền còn hỏi không ra thì ai còn có thể làm cho Hà Thanh Thanh mở miệng được. Diệu Yên lại nghĩ, một ngày nào đó, ta muốn tận mắt nhìn thấy tác giả của khúc nhạc này.
……………..
Bảo thuyền lướt qua mây mù, phảng phất như giơ tay có thể với tới những vì sao trên trời.
“Năm đó khi lần đầu tiến nhập Hoa Vi Tông, ta cũng là ngồi trên một chiếc phi thuyền. Khi đó ta còn nghĩ rằng, chính mình sau khi lên thuyền liền sẽ trở thành tiên nhân trên trời”. Chu Tiểu Vân vỗ vào lan can, cảm thán nói:
“Nhưng sau đó ta lại cho rằng, cả đời mình sẽ phải làm ngoại môn đệ tử”
“Ta cũng vậy, vốn dĩ đều chấp nhận số mệnh rồi, mỗi ngày ta đều tự an ủi bản thân, làm công thì làm công, bao nhiêu phàm nhân muốn lên làm công nơi tiên môn mà còn không được kia kìa”. Có người phụ họa.
“Chúng ta vừa rời đi, Hoa Vi Tông lại có thể chiêu mộ thêm một đám ngoại môn đệ tử khác”. Có người nói.
Bước vào một hành trình xa xôi, nhóm đệ tử đều kích động không ai có thể bình tĩnh mà đả tọa, tất cả đều tụ tập ở trên boong tàu hóng gió ngắm sao, chia sẻ cho nhau quá khứ của mình cùng mộng tưởng trong tương lại, không quan tâm đó có phải là ý tưởng kỳ lạ hay không.
Có người muốn học luyện khí, có người muốn làm luyện đan sư, có người lại muốn học vẽ bùa.
Ngày thường đều không dám nói vì sợ bị cười nhạo, nhưng đêm nay, tất cả đều tụ tập trên ‘Tặc thuyền’ này, cho nên không chút cố kỵ mà nói hết ra.
Đột nhiên, phía đuôi thuyền gió lạnh thấu xương chợt vang lên một âm thanh, một chiếc thuyền khổng lồ mang theo kim quang lập lòe xuyên phá biển mây, dùng hết tốc lực đuổi theo bọn họ.
Khoảng cách giữa hai thuyền nhanh chóng được rút ngắn lại. Mơ hồ có thể nhìn thấy ở đầu thuyền bên kia có một bóng người đang khoa tay múa chân, giống như đang muốn thị uy.
Mọi người kinh ngạc.
“Không tốt, phía sau có truy binh. Mau đi mới Tống sư hynh”
“Không được, Tống sư huynh đang ăn mì, đi mời Mạnh sư huynh đi”
Tống Tiềm Cơ lúc này đích xác đang ăn mì, bên cạnh là ánh nhìn chằm chằm của Mạnh Hà Trạch.
Số lần ăn mì ở đời này của hắn còn nhiều hơn so với số lần bị đánh ở kiếp trước.
Mạnh Hà Trạch đứng ở một bên pha trà, vui mừng mỉm cười.
Hắn đã một ngày một đêm liền không được nấu mì cho sư huynh.
Sau khi nghe thấy thông báo, sắc mặt Mạnh Hà Trạch liền biến đổi.
“Sư huynh từ từ ăn, ta ra ngoài có chút việc”. Hắn quăng tạp dề lại rồi lao đi. Sau khi ra đến ngoài liền rút kiếm hô to:
“Mọi người đi theo ta”
Đám ngoại môn đệ tử đồng loạt hưởng ứng, thanh âm chấn động trời cao.
“Chậm đã”. Tống Tiềm Cơ theo sát ngay sau, tập trung nhìn lại. Sau khi nhìn rõ liền vôi vàng kêu dừng.
Các ngươi gặp qua loại truy binh hô to gọi nhỏ như này sao.
Kỷ Thần ở đầu thuyền bên kia nhảy nhót loạn xạ, ra sức khua tay, cao giọng hô to.
Nhưng âm thanh của hắn nhanh chóng vị gió đêm mãnh liệt trên trời cao thổi tan.
Chỉ có Tống Tiềm Cơ là xem hiểu khẩu hình của hắn:
“Tống huynh -----------”