Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 121 - Chương 121. Tiên Quan Trẻ Tuổi (1)

Chương 121. Tiên quan trẻ tuổi (1)
Chương 121. Tiên quan trẻ tuổi (1)

“Sự tình là như vậy, ta ở tiệc chúc mừng Thư Hoạ Thí đã xé rách da mặt với chi thứ của gia tộc, thiên địa to lớn lại không có nơi nào để đi, chỉ có thể mang theo muội muội tới đây nhờ cậy huynh”

Kỷ Thần đập tay lên lan can Thất tuyệt bảo thuyền, hưng phấn nói.

“Quả thực là bất đắc dĩ, thỉnh Tống sư huynh cứu giúp kẻ nghèo này, thu lưu hai huynh muội bọn ta!”

Tống Tiềm Cơ nghĩ thầm, nhìn ngươi cười tươi như thể mới nhặt được mười vạn linh thạch vậy, rốt cuộc giống với “bất đắc dĩ” ở đâu?

Thời điểm khi Kỷ Thần mới xuất hiện, đám đệ tử bao gồm cả Mạnh Hà Trạch đều rất khẩn trương.

Dù sao thì phi thuyền của hắn có vẻ ngoài hoa lệ, nhìn qua giá trị không nhỏ, lúc xuyên qua màn sương đêm, tạo nên tiếng gió dữ dội, mang theo khí thế mạnh mẽ.

Nhưng khi Kỷ Thần thu lại phi thuyền, chủ động nhảy lên thuyền của bọn họ, loại cảnh giác này rất nhanh liền biến mất.

—— Sau lưng hắn là một thiếu nữ đáng yêu, trên đầu có hai búi tóc, chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi, dáng vẻ ngoan ngoãn, má lúm đồng tiền nho nhỏ.

Còn có hai người quen là Từ Khán Sơn và Khâu Đại Thành.

“Là ngươi”. Mạnh Hà Trạch thấy thiếu nữ quen mặt, chần chờ nói:

“Ngươi chính là người giúp phát giấy hoa tiên ở dưới đài… Kỷ, Kỷ Tinh đúng không?”

“Chính là ta! Mạnh đạo hữu, ngươi vẫn còn nhớ ta sao”. Thiếu nữ hai búi tóc ánh mắt sáng rực, nhanh bước đi tới gần hắn, tựa như đang nhìn thứ gì hiếm lạ lắm.

Mạnh Hà Trạch sợ đến mức lùi về sau vài bước.

Thiếu nữ cười hì hì:

“Không ngờ ngươi lúc không ở trên lôi đài lại dễ xấu hổ như vậy, ta còn tưởng ngươi lúc nào cũng mang theo hoa tươi, lụa màu cơ”

Mạnh Hà Trạch nhìn Tống Tiềm Cơ, ý cầu giúp đỡ.

Tống Tiềm Cơ thầm nghĩ, ngươi tự mình muốn đi theo con đường này để kéo phiếu bầu, gặp phải người xem cuồng nhiệt cũng chẳng cón cách nào khác đâu.

Hắn ho nhẹ một tiếng, hướng về hai người Từ Khán Sơn và Khâu Đại Thành hỏi:

“Còn hai người các ngươi, đã xảy ra chuyện gì?”

Từ Khán Sơn cười khổ:

“Tống sư huynh, chuyện của hai ta nói ra thì dài. Có một tên khốn nạn cực đáng ghét mượn tay bọn ta cược một vạn linh thạch ở sòng bạc Hoa Vi Thành!”

“Không phải một trăm hay một ngàn mà là một vạn linh thạch liền”

Khâu Đại Thành bổ sung.

Chúng ngoại môn đệ tử xôn xao cả lên.

“Cược gì?”. Tống Tiềm Cơ cũng bị gợi lên sự tò mò.

“Cược huynh!”. Từ Khán Sơn đáp:

“Cược huynh bái ai làm sư. Toàn bộ khách cược ở Hoa Vi Thành đều thua tơi tả. Chỉ có tiểu tử kia là cược huynh không bái ai cả, khiến hai bọn ta thắng đậm, một vạn đội lên mười lần thành mười vạn!”

Tống Tiềm Cơ thầm nghĩ còn có chuyện tốt như vậy à, đúng là tay không bắt sói.

Khâu Đại Thành khóc lóc:

“Hai bọn ta một trận thành danh nhưng lại bị toàn bộ sòng bạc lớn nhỏ trong Hoa Vi Thành kéo vào danh sách đen, về sau khỏi cược nữa. Không cho ta cược chi bằng giết quách ta cho xong”

“Càng đáng sợ hơn là tin tức này truyền đến Hoa Vi Tông, Chấp Pháp Đường muốn tóm hai bọn ta đến Giới Luật Đường thẩm vấn, giải thích vì sao người khác toàn bộ đều không cược trúng, chỉ có hai bọn ta biết tin tức nội bộ, rõ ràng là cấu kết với huynh, là nội gián mà huynh lưu lại. Thêm vào đêm đó ở Trích Tinh Đài bọn huynh bị Triệu Chấp Sự đem người tới bao vây, hai bọn ta báo tin cho đại tiểu thư….”

Từ Khán Sơn mắng mỏ:

“Hai bọn ta đúng là há miệng mắc quai, tiểu tử kia ném lại linh thạch liền chạy, bọn ta lại không biết tên hắn, càng không nhớ nổi diện mạo của hắn, việc này nói ra ngoài, ai sẽ tin?”

Việc hoang đường đến vậy, Tống Tiềm Cơ nghe mà chỉ muốn cười.

Bại gia tử ở đâu ra lại đoán trúng cách nghĩ của hắn vậy, một vạn linh thạch nói cược liền cược, nói ném liền ném, còn gây phiền phức lớn cho người khác như thế.

“Bắt người cũng phải có tội danh chứ?”. Chu Tiểu Vân hỏi.

Ngoại môn đệ tử lòng đầy căm phẫn.

“Có đấy! Tội danh chính là ‘thông đồng với họ Tống’ ”. Từ Khán Sơn cười khổ:

“Giới Luật Đường Hoa Vi Tông vừa đề ra tội trạng mới nhất, còn đang nóng hôi hổi đây này”

“Bọn ta thấy tình thế không ổn, nghe ngóng được phương hướng Tống sư huynh muốn đi liền vội vàng ngự kiếm chạy”

Khâu Đại Thành cười rộ lên.

“Trên đường gặp phải Kỷ đạo hữu đang ngồi trên phi thuyền, đúng là trùng hợp thật, thiên hạ có ai không thông đồng với họ Tống, ha ha ha”

Kỷ Thần lẩm bẩm:

“Ta không phải là đệ tử của Hoa Vi Tông, ta là quang minh chính đại tới, có dẫn theo hai ngươi không thì ta không biết chắc chứ Tống huynh nhất định sẽ dẫn theo ta”

Kỷ Thần tin tưởng tình bạn chân chính giữa hắn và Tống Tiềm Cơ.

Mặc dù tình bạn của bọn họ bắt đầu từ sự hiểu lầm.

Nhưng tinh thần kiểu ‘Đời ngươi trọng ở việc có tham gia’ hay ‘Càng nỗ lực càng không xong’ thì trên đời này chỉ có Tống huynh là hiểu hắn.

“Tống sư huynh, huynh dẫn theo bọn ta đi, coi như mua đứa lớn tặng đứa nhỏ”

Khâu Đại Thành chỉ chỉ Kỷ Thần và Kỷ Tinh:

“Mua hai đứa lớn bọn họ, tặng hai đứa nhỏ bọn ta”

Tống Tiềm Cơ thầm nghĩ không đúng, này rõ ràng là ép mua ép bán mà.

“Các ngươi có biết ta muốn đi đâu không?”. Hắn trầm giọng hỏi.

“Đương nhiên là đi đến đất phong của huynh! Huynh trẻ tuổi như vậy đã làm tiên cung một quận, tiền đồ vô lượng!”

Tống Tiềm Cơ lạnh mặt:

“Đất phong của ta là Quận Thiên Cừ, theo ta được biết nguồn nước ở nơi này đã cạn khô, chẳng mấy khi mưa, lấy đâu ra thiên cừ nữa? (thiên cừ - ngàn kênh mương) Nơi đó so với sa mạc, tử hải còn đáng sợ hơn. Rừng thiêng nước độc, dân phong hung hãn…”

Ngữ khí hắn âm trầm, giọng điệu khoa trương, đem Quận Thiên Cừ nói thành so với mười tám tầng địa ngục còn khủng bố hơn.

“Đi cùng ta đến nơi đó không thua gì lên núi đao, xuống biển lửa”

Vậy nên ngươi mau dẫn theo muội muội đổi nơi khác mà chơi, hai người các ngươi cũng đổi chổ khác mà đánh cược đi.

Hết chương 121.
Bình Luận (0)
Comment