Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 122 - Chương 122. Tiên Quan Trẻ Tuổi (2)

Chương 122. Tiên quan trẻ tuổi (2)
Chương 122. Tiên quan trẻ tuổi (2)

Kỷ Thần nghe vậy lại lộ ra thần sắc kiên định thấy chết không sờn:

“Này! Tống huynh, huynh là bằng hữu chân chính đầu tiên mà ta kết giao, huynh đệ tốt cho dù có xuống chảo dầu cũng phải đi cùng nhau, không, rán ta trước đi!”

Mà hai má Kỷ Tinh lại trở nên hồng nhuận, bưng mặt nói:

“Wa, được cùng Mạnh sư huynh lên núi đao, xuống biển lửa, lãng mạn ghê”

Từ Khán Sơn lên tiếng:

“Tống sư huynh trước nay khí vận tốt, chỉ cần đi theo huynh, cho dù có xuống địa ngục thì trong lòng cũng an tâm”

Từ Khán Sơn phụ hoạ:

“Đúng thế, xuống địa ngục còn có thể chơi xúc xắc với Diêm Vương Gia, so với bị tống vào đại ngục Hoa Vi Tông còn tốt hơn!”

“Nói hay lắm!”. Mạnh Hà Trạch khen ngợi:

“Chúc mừng các ngươi, đã vượt qua khảo nghiệm của Tống sư huynh!”

Tống Tiềm Cơ sửng sốt, ta khảo nghiệm cái gì?

Ngoại môn đệ tử thấy bốn người mới đến kiên định như vậy, nhất loạt vỗ tay hoan nghênh.

Hai bên thoả thích bày tỏ nỗi lòng, coi nhau như ‘người bên mình’, chỉ thiếu nước dập đầu kết bái nữa thôi.

Trong lúc nói cười, càng có vẻ khẳng khái dũng cảm ‘không sợ trời không sợ đất’, mang theo niềm lạc quan ‘làm lại từ đầu’.

Chỉ có Tống Tiềm Cơ là ngây ngốc đứng tại chỗ.

Theo kế hoạch, hắn một mình trồng cả quận.

Trên đường đi, người lại càng ngày càng đông.

Nay chỉ hy vọng đất hoang của Quận Thiên Cừ đủ nhiều để hắn hoà vốn.

Thất truyệt bảo thuyền tăng tốc tiến về phía trước.

Bất giác, ngàn sao tan biến, màn đêm rút lui.

Vầng sáng mặt trời nhô lên khỏi biển mây, vạn đạo kim quang dâng lên, chiếu sáng từng khuôn mặt trẻ tuổi trên boong thuyền.

…………..

Quận Thiên Cừ nằm ở phía đông bắc Thiên Tây Châu.

Lãnh thổ rộng lớn, tựa như một chiếc đai ngọc, kéo dài sáu ngàn dặm từ bắc chí nam.

Phía nam tiếp giáp với vùng đầm lầy rộng lớn, một phiến lông rớt xuống cũng chìm.

Phía bắc tiếp giáp với rừng thiêng nơi mãnh thú trú ngụ.

Tây có Thiên Tiệm Sơn, chỉ có phía đông tiếp giáp Quận Hồng Phúc. Nhưng biên giới được canh phòng nghiêm ngặt, nếu không có thủ dụ của tiên cung, người phàm không thể thông hành.

Đêm đến, tiên quan thứ sau mươi tư của Quận Thiên Cừ là Triệu Nhân đứng ở vân lâu cao nhất quận, không ngừng đập lên lan can.

Khuôn mặt hắn vặn vẹo, hai mắt đỏ đậm, nhưng lại không phải là thống khổ mà là kích động.

Lão tử cuối cùng cũng có thể rời khỏi nơi quỷ quái này rồi, trong lòng hắn hò hét.

Ròng rã một năm liền, tu vi của hắn không chút tăng tiến, viết thư tố khổ với Triệu Phong Chủ thì Phong Chủ bảo hắn nhẫn, còn hứa hẹn sẽ có rất nhiều tài nguyên.

Năm đó ở Quận Thiên Cừ thiết lập Thiên la Tụ linh trận trợ giúp lão tổ tông đột phá, vốn là chuyện bí mật của gia tộc.

Vậy nên từ đó về sau, tiên quan nơi này đều do thân tín đồng tộc với Triệu Phong Chủ đảm nhiệm.

Hiện trạng Quận Thiên Cừ, chẳng mấy ai biết.

Triệu Nhân vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý lại cố chịu khổ thêm một năm, ai ngờ quanh co thế nào mà nay chỉ cần hoàn thành xong một chuyện cuối cùng liền được Triệu Phong Chủ ban thưởng.

—— Bàn giao suôn sẻ với tiên quan mới nhậm chức.

Tiên quan này không phải tu sĩ bình thường mà là thiên tài viết nên Anh Hùng Thiếp, suýt nữa đã trở thành đệ tử thân truyền của Thư Thánh – Tống Tiềm Cơ.

Hắn sẽ phá vỡ tục lệ, trở thành tiên quan trẻ nhất, tu vi thấp nhất của toàn bộ Thiên Tây Châu, thậm chí là toàn bộ tu chân giới.

Triệu Nhân cưỡng chế kìm xuống sự vui mừng như điên của mình, nhất định phải ổn định Tống Tiềm Cơ trước đã, không thể để thằng nhãi này đến rồi còn quay đầu chạy.

Làm thế nào để đánh giá đất phong tốt hay xấu?

Thuỷ thổ phong mạo, văn hoá tài phú chỉ là thứ yếu, đối với tu sĩ, thứ quan trọng nhất đương nhiên là thờ phụng hương hoả.

“Truyền khẩu dụ của ta, trưa mai, mỗi trấn mỗi thôn, mỗi nhà mỗi hộ đều phải cử ra một người tới miếu thần tiên lễ bái tượng thần”

Sau lưng hắn là hơn mười người, thần sắc đều cung kính, rũ mắt đồng thanh đáp vâng.

Triệu Nhân ngẫm nghĩ, lại bổ sung thêm:

“Để nghênh đón tiên quan mới, mỗi thôn đều phải dâng lên mười con gia súc nặng trăm cân cho thần miếu”

Nhất định phải khiến Tống Tiềm Cơ thấy được lòng thành của bách tính, sự giàu có của phong địa.

Đám người kia lại lên tiếng vâng vâng dạ dạ như một đám bò già cần cù.

Triệu Nhân hài lòng đáp:

“Chư vị vất vả rồi, đều lui xuống đi”

Tu luyện như thuyền đi ngược dòng, không tăng tiến sẽ lại thụt lùi, tu sĩ phải tranh thủ từng giây, nào có thời gian tiêu tốn với phàm nhân?

Hắn mặc dù là tiên quan nhưng chuyện phàm tục đã có Tư lễ, Tư quân lo liệu, sau lưng mỗi chức quan đều là danh gia vọng tộc Quận Thiên Cừ, không cần hắn lãng phí thời gian.

‘Đám bò già’ yên lặng lui xuống, khom lưng cúi đầu, bước đi cẩn thận, chẳng phát ra tí tiếng động nào.

Nhưng khi bọn họ bước xuống khỏi cao lầu, ra khỏi dinh thự của tiên quan.

Mỗi một bước đi, sống lưng lại càng thẳng hơn, bước chân lại càng nặng hơn.

Mãi cho đến khi một nhóm hầu gái cầm đèn nghênh đón, đám người hầu đánh xe ngựa đến rước. Đường cái bị vô số ngọn đèn chiếu sáng, bị hơn mười xe ngựa hoa lệ chen đầy.

Tuỳ tùng như mây, đèn sáng như ban ngày.

Đèn đuốc chiếu rọi y sức sang quý hoa lệ của bọn họ, biểu tình tự phụ khinh thường. Từ ‘đám bò già’ hèn mọn triệt để biến thành uy nghiêm phúc hậu, là ‘đại nhân vật’ nắm trọng quyền trong tay.

Đối với mệnh lệnh của Triệu Nhân, bọn họ đều âm thầm chỉ trích.

Tư lễ quan lên tiếng:

“Trưa mai sao kịp được? Có vài thôn vị trí hẻo lánh, đường xá xa xôi…”

“Dùng pháp khí phi hành kéo đi, tiện đường đưa lễ vật thờ phụng đưa vào thần miếu luôn!”

Một vị lão giả phú hậu vẫy tay:

“Tư nông, xem xem năm nay còn thuế gì chưa thu?”

Một lão giả tóc hoa râm vội vàng cười cười bước ra khỏi hàng, nghe vậy liền lộ ra vẻ mặt đau khổ:

“Không khéo, năm nay toàn bộ thuế má đều đã trưng thu, thuế đất, thuế ruộng, thuế chợ, thuế đầu người….”

Hắn một hơi báo ra bốn mươi loại thuế, không chút thở dốc, cuối cùng tổng kết:

“Bách tính đã lột cả ba tầng da ra rồi, chẳng còn chút dầu nước nào đâu! Giờ cách vụ thu còn xa, lại thu thêm thuế, bất luận thế nào cũng không thu nổi”

Ở địa giới Quận Thiên Cừ, bách tính phổ thông trời tối chút thắp đèn dầu cũng phải nộp ‘thuế đăng hoả’.

Một mảnh trầm mặc. Gió đêm thổi qua, đèn đuốc lập loè, ánh mắt mọi người bất chấp.

Tư quân nghiến răng:

“Tiên quan muốn gia súc, vậy phải có gia súc, không đủ thì lấy mạng mà gán nợ!”

Hết chương 122.
Bình Luận (0)
Comment