“Thức dậy, Thức dậy, mau lăn hết ra đây!”
Tiếng cồng tiếng chiêng phá vỡ màn đêm tĩnh lặng.
“Nam đinh mỗi hộ đến bái thần miếu, lập tức xuất phát!”
Đám quan trấn đánh chiêng trống, đốt đuốc tiến vào thôn.
Ánh lửa giống như hoả long uốn lượn, tỏa ra khói đen cuồn cuộn.
Nhất thời gà bay chó sủa, cả thôn bừng tỉnh khỏi mộng đẹp.
“Sao mấy giờ đã phải đi rồi? Mới canh hai mà trời ơi!”
“Đây là con bò cuối cùng trong thôn để cày ruộng, không thể động vào!”
Tiếng đàn ông gầm nhẹ, tiếng phụ nữ kêu la, tiếng khóc nháo của trẻ con, tiếng ho khan của người già, đồng loạt vang lên trong màn đêm vắng lặng.
Ngay sau đó, tiếng quan viên chửi rủa, tiếng roi quất áp đi toàn bộ thanh âm.
Cuối cùng, tiếng kêu khóc bị đè nén, chỉ còn lại tiếng kêu đau đầy thê lương.
Nhà trong thôn đều là nhà đất, đa phần không đốt đèn, ánh trăng chiếu qua cửa sổ dán giấy, âm u mờ ảo.
Ở trong một căn nhà nghèo xơ xác, chỉ có bốn vách tường, nhưng có bàn có tủ, trong nồi là bột đậu, trên tường treo bánh bột mì khô.
Ở thôn này, như vậy đã được coi là giàu có rồi.
Ánh mắt người phụ nữ ưu sầu, nói:
“Cha Tiểu Hổ này, đi bái thần miếu sao nửa đêm đã phải lên đường vậy?”
Người đàn ông đóng cửa lại, lấy nửa cái bánh bột mì khô ôm trong ngực:
“Nghe ngoài kia bảo Thiên Thành có tiên quan mới đến, ta đi đây…”
“Gâu gâu gâu!”. Chợt có tiếng chó sủa ầm ỹ. Nhưng trong nhà không nuôi chó.
Hoá ra tiểu hài tử nằm trên giường đất bị tỉnh, đang vỗ tay học tiếng chó kêu:
“Đâu ra tiên quan, đều là cẩu quan, cẩu quan cẩu quan!”
Hắn tái mặt vì sợ hãi, liếc nhìn bóng người đi lại ngoài cửa sổ, đèn đuốc sáng rực. Hắn đi về hướng mép giường đất, che miệng hài tử lại.
Lực đạo hắn lớn, tiểu hài tử bị đau, ra sức giãy dụa.
Người phụ nữ vội vàng kéo chồng ra:
“Ông làm gì vậy!”
Người đàn ông thả ra, hai tay ấn vào vai tiểu hài tử, thấp giọng quát:
“Tiểu Hổ, lời này ai dạy con?!”
Tiểu Hổ thở hổn hển khóc nức nở:
“Bọn họ đều hát như vậy…”
“Con không được hát theo bọn họ! Bị người ta nghe được sẽ bị chém đầu đấy!”
Người đàn ông cả giận:
“Đã nhớ chưa!”
Hài đồng hoảng sợ gật đầu, lúc này người đàn ông mới buông tay ra.
Hắn thở dài, xoay người mở tủ gỗ cũ nát ra, ôm ra một vật từ ngăn dưới cùng, mở tấm vải trắng đang bọc phía ngoài ra.
Là một cái cày làm bằng gỗ, nhưng không giống với loại cày thẳng thường dùng, cái cày này có trục cong.
Nông hộ phổ thông không thể tự sản xuất nông cụ, chỉ có thể trả tiền cho hương thân địa chủ, thuê của bọn họ.
Hắn là thợ mộc có tay nghề tốt nhất làng trên xóm dưới, trước khi què chân, thường đi khắp hang cùng ngõ hẻm tu sửa đồ đạc.
Cái cày này sau khi làm ra chưa từng được dùng qua. Chỉ khi được bên trên cho phép mới có thể sản xuất với quy mô lớn và đưa vào sử dụng.
Đất đai càng ngày càng cứng, việc canh tác càng ngày càng tốn sức. Không có trâu cày thì người đi mà làm trâu.
Nếu có một ngày mọi người đều có thể dùng nó làm ruộng….
Hai mắt mỏi mệt của người đàn ông sáng lên.
“Ông làm gì vậy!”
Người phụ nữ vội la lên.
Hắn nghiến răng:
“Tiên quan mới nhậm chức, ai cũng có thể dâng bảo vật”
“Người ta cần là pháp khí của tiên nhân, ai đi cần một cái cày làm gì!”
Thần sắc người phụ nữ đầy đau khổ.
“Cha nó à, bỏ đi thôi, năm năm trước chàng cũng từng đi, không phải là….”
Nàng nhìn một chân bị què của người đàn ông.
“Nhưng vạn nhất….”. Hắn không nói tiếp, sắc mặt ảm đạm.
Hy vọng ký thác ở hai chữ ‘vạn nhất’, vốn không đáng để nhiều lời.
“Lằng nhằng cái gì lâu thế hả!”. Tiếng đập cửa thô bạo vang lên, theo sau đó là tiếng quát đầy tức giận của tiểu quan:
“Thằng chó đẻ kia, mau mẹ nó lăn ra đây!”
Người đàn ông ôm vợ con, kéo theo chiếc cày, mở cửa bước vào màn đêm mênh mang.
Ngoài cửa. đám quan lại cười lớn:
“Mau xem kìa, Lưu què lại muốn đi dâng bảo vật rồi ha ha ha!”
“Cha!”
Hài đồng khóc kêu, muốn lao ra cửa.
Người phụ nữ đem nó lên giường đất, ôm trong lòng:
“Ngủ đi, đợi con tỉnh là cha con đã về rồi”
“Con không ngủ được”
Trên mặt Tiểu Hổ đầy nước mắt.
“Nương kể chuyện cho con nhé, có được không?”
Người phụ nữ lau nước mắt cho nó, ôn nhu nói:
“Rất lâu rất lâu trước đây, thôn chúng ta là một nơi rất đẹp, không có bão cát đen, chỉ có cây cối xanh mướt”
“Năm nào trời cũng đổ mưa, mùa màng bội thu, hạt kê chất thành núi nhỏ. Trong núi đầy hoa dại cỏ dại, thỏ hoang gà rừng. Nước sông trong vắt đến mức có thể phản chiếu bóng dáng của con, dưới sông cá nhiều vô kể!”
Tiểu Hổ nhắm mắt:
“Cá kia con ăn một con có được không?”
“Cá vừa béo lại vừa to, nướng xong còn thơm mùi dầu. Con muốn ăn bao nhiêu liền ăn bấy nhiêu, ăn đến khi nào bụng tròn căng mới thôi!”
“Nương, con ăn no rồi”
Không lâu sau, Tiểu Hổ ngủ say sưa trong lòng mẫu thân.
Nó chép chép miệng, khoé miệng mang ý cười, không biết đang mơ mộng đẹp gì.
Mẫu thân lại rơi lệ:
“Lão thiên gia, cầu ngài mở mắt nhìn, cho chúng ta một con đường sống!”
………