Trung tâm Quận Thiên Cừ gọi là ‘Thiên Thành’.
Trong phủ đệ của tiên quan, lầu cao nơi hắn ở được gọi là ‘Vân lâu’.
Thiên Thành có trận pháp bảo vệ, những linh khí cuối cùng của cả quận đều tụ lại nơi đây. Đường phố lát đá xanh bằng phẳng, hai bên đường rợp bóng cây
Về tổng thể, nơi đây được mô phỏng theo Hoa Vi Thành nổi tiếng ở Thiên Tây Châu, lầu các mái cong, tinh tế trang nhã.
Nếu nhìn từ trên cao, nơi đây giống như một Hoa Vi Thành thu nhỏ.
Chỉ là không khí khô nóng, gió cát hơi lớn.
Chu Tiểu Vân lạc quan:
“Ta thấy nơi này khá tốt, không đến mức khủng bố như Tống sư huynh bảo”
“Quả nhiên là doạ dẫm chúng ta mà”. Từ Khán Sơn cười đáp.
Mạnh Hà Trạch chau mày:
“Không, trực giác của ta cảm thấy có gì đó không đúng”
Trước phủ đệ tiên cung là một mảnh đất trống như quảng trưởng, rộng rãi bằng phẳng, Kỷ Thần điều khiển bảo thuyền chầm chậm hạ xuống.
Triệu Nhân đem theo quản sự của phủ đệ tiên cung chờ ở đây từ sáng đến tận trưa.
Hắn nóng lòng muốn gặp Tống Tiềm Cơ, nóng lòng rời khỏi nơi đây.
Thất tuyệt bảo thuyền vừa hạ xuống, còn chưa đứng vững thì Triệu Nhân đã vội xông lên boong thuyền.
Bóng người trên thuyền tán loạn, thoạt nhìn phải cả ngàn người, đại đa phần đều mặc y phục của ngoại môn đệ tử Hoa Vi Tông.
Triệu Nhân nghĩ thầm, nghe nói Tống Tiềm Cơ dung mạo xuất chúng, phong lưu đa tình. Người này tuổi còn trẻ đã thành danh, ở Thư Hoạ Thí thuật quang toả sáng tu chân giới, đang chính lúc ý chí hăng hái, cho dù tính tình có trầm ổn, có ra vẻ khiêm tốn thế nào đi nữa thì trên người tất nhiên vẫn mang theo chút ngạo khí.
Thiếu niên dẫn đầu này, tóc đuôi ngựa buộc cao, y phục màu trắng, thắt lưng màu chàm, khí thế oai hùng, rạng rỡ phấn chấn như lợi kiếm rời vỏ.
Mới mười mấy tuổi đã có tu vi Trúc Cơ, thật khiến người khác phải đố kỵ.
Hắn nhất định là Tống Tiềm Cơ!
“Nghe danh Tống sư đệ đã lâu, nay mới được gặp, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên!”
Triệu Nhân cười lớn, nhiệt tình nắm lấy hai tay thiếu niên.
“Tống ——”
“Tống sư huynh ở sau”
Mạnh Hà Trạch khéo léo tránh khỏi tay hắn, lộ ra người sau lưng.
Triệu Nhân chợt thấy thập phần xấu hổ, bất chợt trước mắt sáng lên.
Thiếu niên kia trên người mặc pháp bào với tám mươi tám lớp phù văn mây nước, đai lưng khảm đầy giao vương châu cực phẩm, chuyển động sắc màu dưới ánh mặt trời, khiến cả người hắn như được bao phủ bởi một tầng sáng nhàn nhạt.
Người này không chỉ toàn thân phú quý mà bên cạnh còn có một thiếu nữ buộc hai búi tóc xinh xắn đáng yêu.
Đi ngao du với người đẹp, hoá ra vị này mới là Tống Tiềm Cơ!
Nghe nói Ngọc Giản được Trích Tinh Cục làm ra đã mang lại cho hắn thu nhập dồi dào lên đến hai mươi vạn linh thạch, chẳng trách ăn mặc chói mắt đến thế, thật khiến người ta đỏ mắt!
“Ta là tiên quan tiền nhiệm của Quận Thiên Cừ - Triệu Nhân. Nay thấy Tống sư đệ phong thái….”
Tay Triệu Nhân chuyển hướng muốn nắm lấy tay Kỷ Thần nhưng một lần nữa lại không nắm trúng.
Kỷ Thần mỉm cười hiền lành:
“Ngài nhận lầm người rồi, Tống sư huynh ở phía sau kìa”
Sao vẫn ở phía sau nữa? Mấy người các ngươi cố ý chơi ta đúng không?!
Triệu Nhân không khỏi tức giận.
Chỉ thấy hai thiếu niên trước mắt, một oai hùng một quý khí, một trái một phải cùng đỡ người sau lưng.
“Tống sư huynh, đến nơi rồi”
“Tống sư huynh mau tỉnh thôi”
Người kia được đỡ dậy từ ghế dựa mềm, phảng phất như mới ngủ gật, chớp chớp mắt.
“Triệu tiên quan, xin chào”
Thanh âm nhàn nhạt.
Hắn không có khí chất sắc bén cũng không có quý khí, mà ngược lại có một loại khí chất ôn hoà.
Chỉ cần nói với hắn một câu liền sinh ra ảo giác người này rất dễ nói chuyện.
Trong lòng Triệu Nhân vang lên hồi chuông cảnh báo!
Có thể thu phục toàn bộ ngoại môn Hoa Vi Tông, lại không để lộ thực lực mới là nhân vật tàn nhẫn.
Hắn lên tinh thần:
“Tống sư đệ! Đợi ngươi đã lâu, chúng ta mau vào thần miếu thôi! Hôm nay đúng lúc có lễ bái….”
“Vào thần miếu làm gì?”
Tống Tiềm Cơ hỏi.
Câu này khiến Triệu Nhân ngây ra, không đi thần miếu thì ngươi còn muốn đi đâu?
Chẳng lẽ ghét bỏ chưa đem tượng vàng của ngươi chuyển vào miếu sao?
Hắn quyết định cho Tống Tiềm Cơ nếm chút ‘mật ngọt’, ổn định đối phương trước.
“Tống sư đệ có điều không biết, đây là quy trình bàn giao bắt buộc của tiên quan hai đời. Tư nông, Tư lễ, Tư quân đều đã chuẩn bị xong, sẽ báo cáo với ngươi ở trong thần miếu. Danh gia vọng tộc Quận Thiên Cừ cũng tới bái kiến, dâng vật quý, quy tắc từ xưa đã vậy, không thể thay đổi”
Tống Tiềm Cơ nghe thấy hai chữ ‘Tư nông’, liền sửa lời:
“Được rồi, vậy cứ làm theo quy tắc đi”
Đạo trồng trọt bác đại tinh thâm, hắn cũng đang có vấn đề muốn thỉnh giáo Tư nông trong quận.
Đời trước hắn từng đi qua Quận Thiên Cừ của trăm năm sau.
Nhưng bây giờ mọi thứ vẫn chưa giống vậy, chỉ có thể trước tiên tìm hiểu tình hình rồi mới quy hoạch đất dùng tốt hơn.
Tống Tiềm Cơ hít sâu một hơi, hài lòng mỉm cười.
Là hương vị của đất hoang. Từ khi trọng sinh đến nay, cuối cùng cũng được như ước nguyện.
Tịnh bình chứa đầy Bất tử tuyền trong tử phủ đang chấn động, tựa như đáp lại tâm tư của hắn.
Triệu Nhân thầm cười lạnh, nghe thấy dâng bảo vật mới chịu đi. Tống Tiềm Cơ này, đúng là chưa thấy thỏ chưa thả ưng!
Nhưng ngoài mặt hắn vẫn mỉm cười.
Hai đời tiên quan nhìn nhau cười, nhường nhau xuống thuyền.
………..
Trong quảng trưởng thần miếu, tâm tình đám đông đang quỳ dưới đất vô cùng thống khổ.
Từ xa thấy mây khói nổi lên, bảo thuyền hạ xuống, tiên quan mới bước ra.
Theo sau hắn là hàng ngàn tu sĩ, khí thế lừng lẫy.
So với lúc Triệu tiên quan mới đến còn phô trương hơn, càng giống thần tiên trên trời hơn.
Không biết vị tiên quan mới này sẽ còn khó hầu hạ đến mức nào.