Tống Tiềm Cơ lần đầu nhìn thần miếu trong cự li gần.
So với từ đường hay miếu thờ bình thường, nó càng giống cung điện huy hoàng tráng lệ hơn
Dưới trời xanh, mái nhà kim sắc phản chiếu ánh mặt trời, tường son trải dài, từng cánh cửa sổ khắc hoa đen tuyền đang được mở toang.
Đem lại cho người ta một cảm giác hùng vĩ, thần thánh, trang nghiêm.
Nếu ngẩng đầu nhìn liền cảm thấy bản thân nhỏ bé hèn mọn, còn chẳng bằng một mảnh ngói trong thần miếu.
Từ xưa đến nay, để vào được bên trong thần miếu chỉ có một con đường, được tạo thành từ chín chín tám mốt bậc thang bằng bạch ngọc tầng tầng xếp lớp.
Tu sĩ có thể dùng linh khí hoặc pháp khí, quý tộc có thể ngồi kiệu, chỉ có phàm nhân lúc tới cúng tế phải bước một bước dập đầu một cái.
Ngoại môn đệ tử đi theo sau Tống Tiềm Cơ, liên tiếp kinh hô:
“Hoá ra đây chính là thần miếu, đúng là đồ sộ, uy vũ biết bao”
“Cao như thế, mỗi lần có người tới thắp hương há chẳng phải đi rất mệt sao?”
Triệu Nhân nhìn bọn họ như đang nhìn một đám nhà quê mới vào thành.
Đúng là chưa từng trải đời, do Quận Thiên Cừ cằn cỗi nên thần miếu nơi đây chỉ là một toà miếu nhỏ so với nơi khác mà thôi.
“Tống sư đệ chắc là lần đầu làm tiên quan nhỉ”
Triệu Nhân biết rõ còn cố tình hỏi, quay người lại vẫy tay, một vị từ đội ngũ quản sự phía sau lưng hắn bước ra.
Người kia khom lưng cúi đầu, hành lễ với Tống Tiềm Cơ.
Tống Tiềm Cơ buồn bực:
“Vị này là?”
“Hắn là hoạ sư tốt nhất Quận Thiên Cừ”
Triệu Nhân cười đáp:
“Hôm nay vẽ chân dung cho ngươi xong, thợ thủ công sẽ ngày đêm không nghỉ mà gấp gáp chế tạo tượng thần, trong vòng ba ngày sẽ làm xong. Chỉ cần ngươi nhỏ máu khai quang sẽ lập tức đặt vào thần miếu, giúp tăng khí vận cho ngươi”
Tống Tiềm Cơ lập tức cảnh giác:
“Không cần!”
Đời này phát sinh quá nhiều chuyện, đã có chút không đúng rồi.
Nếu lại tiếp tục gia tăng khí vận, trêu chọc cơ duyên trời ban, thật sự triệu Tiển Kiếm Trần tới đây sẽ lại làm chậm chễ đại kế trồng trọt của hắn.
Hắn tuyệt đối không thể được người khác thờ phụng hương hoả.
Triệu Nhân nghĩ thầm, ta cho ngươi mượn hoạ sư, chủ động tỏ ý tốt mà ngươi còn không cảm kích.
Ngoài mặt vẫn cười nói:
“ ‘Anh Hùng Thiếp’ của Tống sư đệ vang danh tu chân giới, thư hoạ bất phân, chắc rằng hoạ kỹ của sư đệ cũng hơn người, tự nhiên cũng không vừa mắt hoạ sư nơi nhỏ bé này”
Tống Tiềm Cơ không tiếp lời, hắn chỉ phàm nhân đang quỳ ở quảng trưởng dưới bậc thang bằng ngọc:
“Bọn họ đều cam tâm tình nguyện tới thờ phụng thần miếu sao?”
“Đương nhiên rồi, đều rất thành tâm!”
Triệu Nhân sợ Tống Tiềm Cơ nghi ngờ, ngữ khí như chém đinh chặt sắt.
“Vì sao?”
Tống Tiềm Cơ không hiểu:
“Tu sĩ được thờ phụng có chỗ lợi, bọn họ thì có lợi lộc gì?”
“Cái lợi cực lớn!”
Triệu Nhân truyền thụ kinh nghiệm cho Tống Tiềm Cơ:
“Theo thường lệ, tiên quan sẽ tuỳ tiện chọn ra một người trong số những người tham gia, đáp ứng nguyện vọng của hắn. Nhưng phàm nhân đại đa phần lòng tham không đáy, nếu yêu cầu quá phận, ngươi cũng không cần thấy khó xử, đổi một người khác là xong. Nhưng với bên ngoài không thể nói tuỳ tiện chọn, phải nói là chọn người có lòng thành nhất, có vậy bọn họ mới càng thành tâm”
“Năm ngoái, phàm nhân ta chọn trúng nói không có cơm ăn, ta trực tiếp để Tư nông cấp cho hắn ngàn cân hạt kê, khiến hắn chỉ trong một đêm giàu có. Năm trước nữa thì người kia bị bệnh sắp chết, ta cho hắn một bình linh đan kéo dài sinh mệnh, khiến hắn thọ trăm năm…’
Lúc hắn nói đến ‘chỗ lợi’, ưỡn ngực ngẩng cao đầu, vẻ mặt đắc ý.
Đám quản sự sau lưng thành thạo góp lời:
“Ngài ra tay hào phóng, nhiều lần tạo nên kỳ tích, quả đúng là phúc đức của con dân Thiên Cừ!”
“Ngài chẳng khác nào Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn, ngài có hưởng nhiều hương khói thờ phụng hơn nữa cũng không quá”
Lời nịnh hót bị cắt ngang, một giọng nữ thanh thuý vang lên.
“Tài phú từ trên trời rơi xuống, làm thế nào chuyển về nhà? Trên đường dễ bị cướp giật, đưa tới tai hoạ bất ngờ. Linh đan kéo dài sinh mệnh nhưng lại không giảm bớt sự thống khổ do bệnh tật mang lại, vẫn phải chịu đựng tra tấn. Nếu vậy, vấn đề của bọn họ không chỉ không được giải quyết mà ngược lại có khả năng chịu tổn hại, vì sao vẫn cam tâm tình nguyện thờ cúng thần miếu…”
Kỷ Tinh còn chưa dứt lời thì đã quay đầu trừng Kỷ Thần.
“Ca, huynh cứ kéo tay áo muội mãi làm gì, muội thật sự hiếu kỳ các tiên quan làm việc thế nào mà, hỏi cũng không được à?”
Kỷ Thần áy náy cười cười với Tống Tiềm Cơ:
“Tống huynh, xá muội tuổi còn nhỏ chứ cũng không có ác ý gì đâu”
“Không sao”
Tống Tiềm Cơ không biết đang suy nghĩ gì, vẫn hơi ngây người.
Triệu Nhân nghĩ thầm, thủ hạ của Tống Tiềm Cơ quả đúng không hiểu quy tắc gì hết, đây là nơi nào, đến lượt một tiểu cô nương như ngươi đến hỏi ta sao?
Nhưng pháp bào trên người nữ tu này quý giá, thần sắc lại ngây thơ, có thể thấy từ nhỏ đã được nuông chiều, hắn không muốn đắc tội nàng nên chỉ lạnh giọng đáp:
“Phàm nhân tự có duyên phận của phàm nhân, người có lúc nhục lúc vinh, có liên can gì đến tiên quan?”
Hắn nói tới đây thì mọi người đã đi tới bậc cuối của cầu thang bạch ngọc.
Ngưỡng cửa thần miếu cao hơn nơi khác, cao đến tận đầu gối, vắt ngang trước mắt, tựa như tiên đồ cao không thể với.
Hương hoả trong điện đốt quanh năm, khói bay lượn lờ ra ngoài cửa, tựa như từng đám tường vân mù mịt bay.
Tống Tiềm Cơ dừng bước giữa mây khói, chợt xoay người.
Triệu Nhân ngạc nhiên, đang định hỏi hắn muốn làm gì.
Chỉ thấy hắn hít một hơi, cao giọng hô với phàm nhân đang quỳ dưới quảng trường:
“Không cần thờ phụng ta, ta sẽ không đáp ứng bất cứ nguyện vọng nào của các ngươi ——”
Hắn vận đủ linh khí mà phát âm, bởi vậy không phí chút sức lực nào mà thanh âm vẫn truyền đi xa.
Đám đông dưới quảng trường hoang mang ngẩng đầu, thấy tiên quan mới nhậm chức đứng ngược sáng nơi xa xa.
Ánh nắng khiến thân hình thon dài của hắn như được bọc trong viền vàng, lại không nhìn rõ dung mạo, chỉ có thanh âm của hắn quanh quẩn giữa đất trời:
“Không cần bái ta, mọi người đều đứng dậy đi ——”
Không có ai động đậy, mọi người vẫn quỳ như cũ.
Tống Tiềm Cơ nghĩ thầm không hay rồi. Dựa theo pháp tắc về khí vận, phàm nhân nào bái ta chính là đang chơi ta.
Ai cũng đừng hòng chơi ta!
Mạnh Hà Trạch vẫn luôn quan sát thần sắc của Tống Tiềm Cơ, thấy vậy liền lập tức vận linh khí, gầm lên:
“Tất, Cả, Đứng, Lên!”
Hắn hung thần ác sát, khí thế nghiêm nghị, phảng phất như đang đuổi khách đến giờ cơm rồi còn không chịu đi.
Phía dưới cùng của quảng trường, có người đầu tiên run rẩy đứng lên, sau đó có người thứ hai, người thứ ba.
Cuối cùng tựa như biển lớn cuộn sóng, nối tiếp nhau, tất cả mọi người đều đứng lên.
Tống Tiềm Cơ cuối cùng cũng yên tâm, xoay người lại cất bước vào điện, lúc này lại ngẩn ra.
—— Trong điện vẫn còn một đám người đang quỳ.
Nhóm người này mặc dù là phàm nhân nhưng tư thái cực cung kính, y phục bọn họ vô cùng hoa mĩ, quý phái mà không phô trương.
Bất luận là tuổi tác thế nào, sắc mặt đều hồng nhuận, khí tức hồn hậu, có thể thấy hàng năm đều dùng linh đan cường thân kiện thể, sớm đã bất đồng với phàm nhân bình thường.
Thanh âm của lão giả quỳ ở trước nhất vang lên:
“Tiên quan vạn phúc”
Theo sau đó người ở sau đồng loạt hô:
“Chúc tiên quan trường thọ bất lão, ngày tiến ngàn dặm, sớm ngày phi thăng!’
Sớm ngày phi thăng? Nghe đã thấy đen đủi. Tống Tiềm Cơ vội vàng xua tay:
“Đều đứng dậy đi”
Đám người đứng lên, hắn quay đầu lại thấp giọng hỏi Triệu Nhân.
“Đây là đang làm gì vậy?”
Triệu Nhân cười nhẹ:
“Theo quy tắc, bọn họ nên dâng bảo vật cho ngươi”
“Ta không nhận có được không?”
Tống Tiềm Cơ hỏi.
“Không được”
Triệu Nhân cười đáp:
“Ngươi không nhận, sao bọn họ có thể an tâm?”
Đây không phải là điều ngươi trông mong nhất sao, còn giả bộ.