Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 126 - Chương 126. Tiên Sư Khai Ân (2)

Chương 126. Tiên sư khai ân (2)
Chương 126. Tiên sư khai ân (2)

Mạnh Hà Trạch lấy ra ghế dựa, Tống Tiềm Cơ ngồi xuống.

Ngoại môn đệ tử cuồn cuộn tiến vào sảnh, đứng sau lưng hắn.

Đám quý tộc âm thầm nhìn nhau.

Mặc dù đã sớm nghe qua uy danh của Tống Tiềm Cơ, có chuẩn bị từ trước nhưng khi tận mắt thấy cảnh này, tâm tình vẫn cứ thấp thỏm.

Triệu Nhân ra hiệu, một vị quản sự sau lưng dâng lên danh sách, âm điệu kéo dài:

“Chúc mừng tiên quan nhậm chức, Tộc Lưu Thị Quận Thiên Cừ dâng lên bốn chiếc linh ngọc chẩm (gối linh ngọc), ba bộ cổ pháp lưu ly trà cụ…”

“Tộc Trương Thị Quận Thiên Cừ dâng lên hai kiện pháp bào vân đoạn kim tơ…” (gấm thêu mây bằng tơ vàng)

Tống Tiềm Cơ dựa trên ghế, kiên nhẫn nghe ‘danh sách món ăn’.

Mắt thấy danh sách báo hết mục này đến mục khác, mãi cho đến cái cuối cùng, tiên quan mới vẫn chẳng có tí hứng thú nào, vẫn chẳng nói năng gì.

Đám quý tộc có chút lo lắng, âm thầm nghiến răng.

Sau khi đọc xong danh sách, một lão giả vội bước ra hành lễ, dâng lên một hộp lễ vật:

“Tống tiên quan, viên Giao Long Trấn Hải này là bảo vật gia truyền, nay xin được dâng lên tiên quan”

Tống Tiềm Cơ nghĩ thầm sao còn chưa xong nữa, hắn nhàn nhạt đáp một tiếng.

Đám quý tộc liên tiếp bước ra khỏi hàng, lần lượt lấy ra bảo vật giấu dưới đáy hòm dâng lên.

Mạnh Hà Trạch vẫn lạnh mặt, dáng vẻ ác độc.

Huynh muội Kỷ Thần và Kỷ Tinh đã nhìn bảo vật thành quen, không cho là đúng.

Ngoại môn đệ tử thì khuôn mặt chẳng chút biểu tình.

Tất cả không hẹn mà cùng nghĩ, các ngươi thật không hiểu Tống sư huynh, vốn là chuyện chỉ cần một túi hạt giống là xong lại cứ phải làm cho phức tạp đến thế.

Thấy Tống Tiềm Cơ và thủ hạ khinh miệt như vậy, người cuối cùng bước ra khỏi hàng hành lễ, như bị cắt đi một miếng thịt mà nghiến răng nói:

“Trong nhà tiểu nhân có hai nữ nhi, đương thì thanh xuân, cầm kỳ thư hoạ không gì không biết, nguyện từ nay ở cạnh hầu hạ tiên quan, pha trà rót nước…”

Tống Tiềm Cơ vội vàng ngăn lại:

“Không cần!”

Nào có đạo lý như vậy, còn chê một đường này số người ta mang theo còn chưa đủ nhiều sao?

Hắn thúc giục:

“Đằng sau còn không, cùng lấy ra đây”

Vẫn muốn nữa? Đám quý tộc triệt để hoản loạn, đến quần cũng sắp bị lột sạch rồi.

Người ta thường bảo ‘Tiên quan như nước chảy, quý tộc vững như sắt’, ba tộc đứng đầu Quận Thiên Cừ liên hôn với nhau, là huynh đệ thân thiết.

Với tư cách là người quản lý chân chính của Quận Thiên Cừ, bọn họ ngoài mặt thì cung kính nhưng nội tâm lại kiêu ngạo, tự xưng là có gì mà chưa từng thấy qua.

Mãi đến hôm nay, dâng bảo vật dâng đến mức hoài nghi nhân sinh.

Không đoán nổi tiên quan nghĩ gì là một chuyện rất nguy hiểm, trực giác bọn họ bảo rằng rất nhiều chuyện không giống trước kia nữa rồi.

Triệu Nhân cũng thầm kinh ngạc, như vậy mà còn không hài lòng, có phải quá tham lam rồi không?

Tống Tiềm Cơ tuổi còn trẻ, dáng dấp cũng tuấn tú lịch sự, phong lưu phóng khoáng, sao hành sự lại tàn nhẫn độc ác như vậy?

So với ta còn ghê hơn.

Hắn không nhịn nổi nữa, trầm giọng khuyên:

“Lão đệ, không thể giết gà lấy trứng đâu, bọn họ những năm qua hết lòng hầu hạ ta, ta cũng niệm ân tình chuyện hương hoả, coi như nể mặt ta mà lần này bỏ qua đi”

Tống Tiềm Cơ chau mày, mỗi chữ đối phương nói hắn đều biết, nhưng ghép lại sao không hiểu gì cả.

Nhưng hắn hiểu hai chữ “bỏ qua” cuối cùng kia, nghĩ thầm ngươi không nói sớm, chúng ta lãng phí thời gian như vậy mà làm gì?

Hắn liền lập tức xua tay:

“Bỏ đi, bỏ đi”

Tiên quan vừa lên tiếng, đám thân hào liền thở dài một hơi.

Triệu Nhân thực vui mừng, cảm thấy bản thân mình thật có thể diện, cao giọng nói:

“Tam tư tiến lên báo cáo”

Tư quân bước ra đầu tiên, Tống Tiềm Cơ cuối cùng cũng lên tinh thần:

“Tư nông lên trước”

Tư nông vội vàng hành lễ:

“Tống tiên quan, Quận Thiên Cừ còn tồn ba ngàn thạch lương thảo (Thạch là đơn vị đo khối lượng), một ngàn con gia súc, nay dâng lên miếu thần, xin được dâng lên ngài”

Tống Tiềm Cơ ngắt lời.

“Ta không hỏi những thứ này”

Trong lòng Tư nông hoảng hốt.

Tống Tiềm Cơ thấy hắn run rẩy, ngữ khí trở nên ôn hoà:

“Vấn đề của ta hơi nhiều chút, ngươi trước cứ ghi lại đã rồi trả lời từng cái một là được, không vội”

Tư nông căng da đầu mà đáp ứng.

Tống Tiềm Cơ:

“Trong Quận Thiên Cừ, cây trồng chính là những loại nào? Bách tính thích trồng cái gì nhất? Đồng ruộng phì nhiêu nhất nằm ở đâu, thời gian có ánh nắng mặt trời là bao lâu, mỗi năm mưa mấy lần, sản lượng mỗi mẫu nhiều nhất được mấy trăm cân? Một năm hai vụ hay ba vụ? Tình hình những đồng ruộng cằn cỗi nhất thế nào? Có côn trùng gây hại không, nếu có là những loại nào? Mùa nào nhiều nhất?”

Tư nông càng nghe càng thấy không đúng.

Đến cuối cùng, sắc mặt đỏ bừng, mở miệng mà không phát ra âm thanh, lắp ba lắp bắp

Mạnh Hà Trạch hung dữ nói:

“Hỏi gì thì ngươi đáp nấy!”

Tư nông bị uy áp Trúc Cơ của hắn trấn áp, mồ hôi tuôn như mưa:

“Quận này trồng cả kê cả đậu, một năm một vụ. Sản lượng mỗi mẫu nhiều nhất có thể đạt trăm cân, còn về côn trùng gây hai, hạ quan không, không biết rõ lắm”

Trăm cân là sản lượng của đám quý tộc địa chủ, nông hộ phổ thông năm mươi cân thôi là đã thắp nhang cảm tạ rồi, hơn nữa ba năm gần đây chưa hề mưa, hắn nào dám nói ra?

Tống Tiềm Cơ nghe vậy vô cùng mờ mịt.

Chỉ có thế? Chỉ có trăm cân?

Không rõ lắm? Ta còn tưởng rằng ngươi đường đường là tư nông, phụ trách thóc lúa, sửa chữa nông cụ, tất phải có cao kiến, ai ngờ ngươi lại nói ra những lời thô bỉ như thế!

Thật khiến người ta thất vọng.

Đám thân hào quan sát sắc mặt của Tống Tiềm Cơ, ban nãy lúc tiếp nhận bảo vật, mặc dù chẳng vui chẳng buồn, không chút để tâm nhưng cũng không lạnh mặt rõ ràng như thế.

Mà lúc này, biểu tình của hắn lại khó coi, mày nhăn cả lại.

Sắc mặt Tư nông đã tái nhợt.

Quả nhiên tiên quan mới bất mãn với bảo vật, muốn tìm chỗ khai đao, ra oai phủ đầu.

Thanh đao sắc này lại đúng lúc chém xuống cổ hắn.

Hắn phich một tiếng quỳ xuống đất, dập đầu hô:

“Xin tha mạng! Tiên quan, xin người tha cho tiểu nhân!”

“Bộp, bộp, bộp”

Đầu đập xuống nền gạch lạnh lẽo, vang lên âm thanh thanh thuý.

Tư lễ, Tư quân và đám người thấy vậy, không khỏi sinh ra cảm giác thê lương, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.

Tiên quan mới khó hầu hạ như vậy, nay chỉ sợ có người phải máu rơi nơi thần miếu.

“Lại quỳ cái gì!”

Tống Tiềm Cơ không hiểu.

Mạnh Hà Trạch bước lên phía trước, cường ngạnh kéo người đứng lên.

Tư nông lại tưởng rằng Mạnh Hà Trạch muốn lôi hắn ra ngoài chém giết, cả người mềm như bùn nhão, nước mắt giàn giục, giãy giục không chịu đứng dậy:

“Tiên sư, cầu ngài khai ân!”

Đúng lúc này, chợt ngoài điện truyền đến thanh âm huyên náo.

Lông mày Triệu Nhân nhíu chặt, còn chê chưa đủ loạn sao, nhược điểm cấp cho Tống Tiềm Cơ còn chưa đủ nhiều ư?

Hắn lạnh giọng nói:

“Kẻ nào ồn ào!”

“Tiên quan thứ tội”

Quản sự canh ngoài điện tiến vào bẩm báo.

“Bên ngoài là tên Lưu què thôn Tiểu Lam, hắn điên điên khùng khùng, cứ muốn dâng bảo vật, ngăn cũng không ngăn được”

Triệu Nhân hỏi:

“Hắn muốn dâng vật gì?

“Là nông cụ hắn tự chế tạo, hắn nói là một loại cày mới, có cần cho hắn vào không ạ?”

Triệu Nhân bừng tỉnh đại ngộ, cười nhạo một tiếng, chẳng chút coi trọng mấy trò hề này của bọn họ.

Một phàm nhân sao có thể gây náo loạn ở quảng trường như vậy, trừ phi là tam tộc thấy không khí trong điện không đúng, liền mặc cho phàm nhân gây chuyện.

Muốn chuyển dời lực chú ý của Tống Tiềm Cơ, nhằm lưu lại một mạng cho Tư nông.

Việc dâng bảo vật chân chính đã bị làm hỏng rồi, nay phải có người đứng ra gánh vác lửa giận lôi đình của tiên quan mới, chi bằng một phàm nhân chết đi cho xong chuyện.

Tống Tiềm Cơ nghe thấy chữ ‘cày’, hai mắt liền toả sáng.

Quận Thiên Cừ mà cũng có thiên tài trí tuệ biết sáng tạo nông cụ?

Nhân gian quả nhiên tàng long ngoạ hổ!

“Vậy còn chờ gì nữa? Còn không mau mời vào”

Chỉ thấy Tống tiên quan lòng dạ độc ác chợt đứng dậy, thần sắc kính động:

“Không, ta ra ngoài đón hắn”

Vừa dứt lời, bóng người liền như gió thổi, lao ra ngoài điện.

Hết chương 126.
Bình Luận (0)
Comment