Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 127 - Chương 127. Thi Đấu Nghề Nông (1)

Chương 127. Thi đấu nghề nông (1)
Chương 127. Thi đấu nghề nông (1)

Lưu thợ mộc khi còn trẻ chưa bị què cho nên không bị gọi là Lưu què.

Hắn từng là một thợ mộc nổi danh khắp làng trên xóm dưới, với tay nghề tinh xảo, khéo léo.

Ở Quận Thiên Cừ, trước khi ngành mộc bị quản chế, những thợ mộc giỏi về ghép gỗ có thể xây nhà, chế tạo đồ dùng sinh hoạt mà không cần dùng tới một cây đinh, cho nên họ luôn được dân trong thôn kính trọng.

Nhận thấy đất đai mỗi năm một khô cằn, trâu cày mỗi năm một thiếu, việc khai khẩn đất hoang trở nên ngày càng khó khăn, Lưu thợ mộc đem suy nghĩ đặt trên đống nông cụ.

Hắn khổ công nghiên cứu ba năm, tự nghĩ ra được một loại cày mới, vui mừng đem bảo vật dâng lên cho thần miếu, ai ngờ lại bị đánh gãy chân ném ra ngoài, ngay cả mặt mũi tiên quan cũng chưa được nhìn thấy.

Thê tử hắn năm đó mang thai, nhi tử Tiểu Hổ của hắn năm đó cất tiếng khóc chào đời, trong nhà từ đó nhiều thêm một miệng ăn. Mà hắn sau khi bị thương tật, tình trạng càng trở nên xuống dốc không phanh.

Lưu thợ mộc tại mỗi đợt ‘Hội Cung Phụng’ đều sẽ dâng lên bảo vật của mình, nhưng đều không ngoại lệ mà bị đánh.

Lúc ban đầu, đồng hương cùng bằng hữu còn khuyên hắn nên từ bỏ, nhưng sau thấy hắn cứ như vậy cũng liền không khuyên nữa, chỉ thở dài. Cho tới bây giờ ai nấy thấy vậy cũng chỉ thờ ơ lạnh nhạt.

“Ha, cái kẻ điên này, thật cho rằng dâng chiếc cày này lên là sẽ được thăng quan tiến chức sao”

Các quan chức địa phương đều nói hắn như vậy.

“Ta không phải vì thăng quan tiến chức”. Thời điểm ban đầu Lưu thợ mộc còn giải thích.

“Không nghĩ thăng quan tiến chức thì muốn cái gì, chẳng lẽ ngươi bị ma xui quỷ khiến sao?”

Ta chỉ là muốn tiên quan phê chuẩn cho loại cày mới này xuống đồng ruộng, ta chỉ nghĩ khi sử dụng loại cày mới này mọi người đều sẽ đỡ tốn công tốn sức hơn thôi.

Ta muốn chứng minh chính mình không phải là kẻ điên.

Lưu thợ mộc tự nói trong lòng.

Xuân đi thu tới, năm này sang năm khác, hương khói nơi thần miếu vĩnh viễn không gián đoạn, hắn cũng đã trải qua nhiều năm chịu đánh, cả người đều chồng chất vết thương.

Năm nay nếu như vẫn không được vậy liền quên đi thôi. Coi như là hắn chưa bao giờ tạo ra loại cày mới này, coi như đây chỉ là một cơn ác mộng.

Nhưng vị tiên quan mới này có lẽ không giống vậy, hắn có thể bảo mọi người ‘Đứng lên’, để cho mọi người không cần cung phụng hắn.

Chưa từng có vị tiên quan nào sẽ nói như vậy. Nếu hắn nguyện ý xem chiếc cày này của mình một lần…..

Lưu thợ mộc lấy hết can đảm, hít sâu một hơi, nói:

“Ta muốn gặp tiên quan, ta có bảo vật muốn dâng lên”

“Ngươi cứ làm ầm ĩ đi, làm ra động tĩnh thật lớn vào”. Thủ vệ thần miếu cười lạnh, nhưng không giống như sẽ động thủ ngăn cản như những lần trước mà chỉ cao giọng nói:

“Có bản lĩnh người trực tiếp xông vào đi”

“Trong chuyện này nhất định có quỷ, Lưu què, ngươi không thể đi”. Đồng hương bên cạnh túm lấy quần áo hắn.

Lưu thợ mộc khập khiễng lao ra khỏi đám người, muốn bước lên bậc thang ngọc.

Còn chưa bước được bước nào, trước cửa thần miếu chợt vàng lên từng tiếng kinh hô.

Thần miếu trước nay đều túc mục uy nghiêm, làm gì đã từng ồn áo náo động như thế.

Mọi người ở quảng trường đều giương mắt nhìn lên, trơ mắt nhìn thấy một bóng người từ bậc thang trên cao lao xuống, giống như một đóa mây trắng từ trên không trung bay xuống.

Đi theo sau là một nhóm quan lại cùng quý tộc.

Nhóm người này ngày thường đều là đại nhân vật, chỉ dậm chân một cái thôi là cũng có thể khiến cho Quận Thiên Cừ phải run rẩy, nhưng giờ phút này, đầu ai nấy cũng đầy mồ hôi, vén vạt áo lên, điên cuồng đuổi theo, trong miệng hô to:

“Tống tiên quan chậm đã”

Vị Tư quân ôm theo bụng lớn mà chạy, nhưng do chạy quá gấp, một chân dẫm vào khoảng không, trực tiếp ngã lăn xuống dưới, thủ vệ theo sau vội vàng tiến lên nâng hắn dậy.

Trong cảnh hỗn loạn, vị tiên quan mới với đai lưng đón gió, bay đến trước mặt hắn.

Lưu thợ mộc đứng ngây ngốc tại chỗ, hóa ra còn có vị tiên quan trẻ tuổi đến vậy, giống như tiên nhân như vậy.

“Lớn mật”. Thủ vệ thần miếu quát lớn:

“Dám nhìn thẳng tiên quan”

Lưu thợ mộc nhanh chóng hoàn hồn, vội vàng quỳ xuống nhưng lại bị một đôi tay nâng dậy.

“Tiên sinh”

Hắn nghe thấy một âm thanh ôn hòa.

Tiên cái gì? Tiên quan đang gọi ai vậy?

Lưu thợ mộc thật sự sợ hãi, không dám ngẩng đầu lên, khóe mắt nhìn thấy ống tay áo không dính bụi trần của tiên quan bị lưu lại vết dấu tay dơ bẩn của chính mình.

Xong rồi, chiếc cày mới còn chưa dâng lên, lần này chết chắc rồi.

Tống Tiềm Cơ hỏi:

“Tiên sinh tới dâng lên công cụ được cải tiến phải không?”

Nhóm quý tộc lúc này mới lũ lượt chạy tới, ngừng lại ở sau lưng Tống Tiềm Cơ.

Triệu Nhân cưỡi mây bay tới, từ trên trời hạ xuống:

“Tống sư đệ, ngươi làm gì vậy?”

Tống Tiềm Cơ không để ý đến hắn, chỉ hỏi Lưu thợ mộc lúc này đã bị dọa cho phát ngốc:

“Nông cụ ở đâu? Ngài có mang đến không?”

Mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.

Triệu Nhân cảm thấy thật mất mặt, cố nén nộ khí, muốn xem trong hồ lô của Tống Tiềm Cơ rốt cuộc chứa cái gì.

“Mang, mang, ta có mang đến”. Lưu thợ mộc ngẩng đầu lên, cái mũi hơi chua xót, hai mắt bỗng nhiên trở nên mông lung:

“Mời Tiên quan theo ta”

Các phàm nhân ai nấy đều kinh ngạc, tránh ra thành một con đường. Toàn bộ người nơi quảng trường đi theo sau Tống Tiềm Cơ.

Dưới tán thông xanh phía bên ngoài quảng trường, Tống Tiềm Cơ chính mắt nhìn thấy một loại cày kiểu mới bất đồng với loại truyền thống, liền biết mình đã tới đúng chỗ.

Phần trục cồng kềnh đơ cứng nay đã biến mất, thay vào đó là phần trục với độ cong đẹp mắt, đĩa cày ở đầu trục vậy mà còn có thể chuyển động. Toàn bộ khung của chiếc cày có vẻ càng thêm nhẹ nhàng, linh hoạt.

Đây mới đúng là bảo vật, hắn nghĩ.

“Tiểu nhân tự nghĩ ra loại cày trục cong này, có khả năng chuyển hưởng tốt hơn, giúp tiếp kiệm sức lực hơn”. Lưu thợ mộc cầm lấy lưỡi cày hình thoi, kích động nói:

“Thứ phía dưới chỉ cần đổi sang nguyên liệu sắt sẽ đào đất càng sâu càng mau hơn, so với loại hiện giờ đang sử dụng cho hiệu suất gấp đôi”

Tống Tiềm Cơ vươn tay, nhe nhàng vuốt ve vật liệu gỗ thô ráp, giống như đang vuốt ve một khối ngọc không tì vết vậy.

Thần sắc hắn nghiêm túc chuyên chú, ở trong đầu đem mỗi bộ phận của chiếc cày tháo ra rồi lắp lại, cuối cùng hỏi:

“Ta có thể thử được không?”

“A?”. Lưu thợ mộc cả kinh:

“Đương, đương nhiên là có thể”

Mãi cho đến lúc này, hắn vẫn cảm thấy chính mình đang say trong giấc mộng.

Sao lại có thể có vị tiên quan như vậy chứ? Hắn thật sự là tiên quan sao?

Chúng quần thần thấy tình thế không đúng, lại không dám hỏi Tống Tiềm Cơ, gấp đến độ liên tiếp đưa mắt ra hiệu cho vị tiên quan cũ.

Triệu Nhân lại cho rằng, Tống Tiềm Cơ là nhân vật tàn nhẫn, tâm tư thâm trầm, có thể từ trong tay tông môn hố được một quận, cho nên nhất cử nhất động đều sẽ mang theo thâm ý.

Chỉ thấy Tống Tiềm Cơ cầm dây thòng lọng nhìn nhìn, sau đó tự tròng lên cho chính mình, đưa bản thân tiến về phía trước.

Sắc mặt nhóm quan lại trở nên trắng bệch, tranh nhau tiến lên muốn đoạt lấy.

Tâm tình Tống Tiềm Cơ lúc này đang hết sức không tồi, rất hào phóng mà chia sẻ niềm vui sướng này cho mọi người, theo thứ tự tròng lên cho từng người và để bọn họ đi vài bước.

Lớp đất dưới tán thông xanh được xới lên từng li từng tí, một tầng lá thông xanh mịn được vùi vào trong đất xong rồi lại được xới lên.

Ánh mặt trời trong vắt, mùi thơm đặc trưng của đất trộn với mùi cỏ xanh bay theo gió.

Hết chương 127.
Bình Luận (0)
Comment