Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 128 - Chương 128. Thi Đấu Nghề Nông (2)

Chương 128. Thi đấu nghề nông (2)
Chương 128. Thi đấu nghề nông (2)

Ở Quận Thiên Cừ, lần đầu tiên tất cả các quan lại ‘Cúi đầu lầm lũi như những con trâu’, ‘Mồ hôi nhỏ giọt xuống đất’, có thể được xưng là kỳ cảnh.

Nhóm dân làng cảm thấy choáng váng, ánh mắt trông mong nhìn vào chiếc cày trục cong kia.

Lưu què rốt cuộc đã làm ra loại bảo vật gì vậy? Chẳng lẽ phía trên có tiên pháp hay sao?

Không, Lưu què rõ ràng làm gì biết tiên pháp. Đây là do vị tiên quan mới kia thi pháp, mới khiến cho nhiều đại lão gia đều tranh nhau cướp việc của trâu cày như vậy.

Chiếc cày trục cong này thật thần kỳ, một thứ nhẹ nhàng giúp tiết kiệm sức lao động như vậy, nếu như đồng ruộng nhà mình có thể sử dụng thì thật tốt biết bao.

Đương nhiên đây đều là đang si tâm vọng tưởng, muốn sở hữu nông cụ chỉ có thể đi thuê, đồ tốt nhất chỉ có đại địa chủ điền trang mới có thể sử dụng.

Tống Tiềm Cơ rốt cuộc vừa lòng gật đầu, chân thành khen:

“Chiếc cày trục cong này quả nhiên tinh diệu, tiên sinh thật bản lĩnh”

Nếu để chính hắn đóng cửa tự nghiên cứu thì chắn chắn hắn sẽ không nghĩ ra được chiếc cày tinh diệu như thế.

Người này nhất định là chuyên gia về canh tác và trồng trọt.

“Tiên quan đại nhân, tiểu nhân không gánh nổi danh xưng ‘tiên sinh’”. Lưu thợ mộc luống cuống tay chân.

Tống Tiềm Cơ nói:

“Đạt gia vi sư” (Người giỏi là thầy)

Nội tâm Triệu Nhân lúc này đang rống giận, đạt giả vi sư cài đầu nhà ngươi.

Ngươi không bái sư hai vị thánh nhân Thư Thánh cùng Kỳ Quỷ, vậy mà lại ở nơi này kêu một phàm nhân là tiên sinh sao?

Đây rõ ràng là Tống Tiềm Cơ đang muốn thu mua nhân tâm, nâng đỡ một đám tâm phúc mới cho riêng mình.

Đáng tiếc hắn không biết, mấy đời tiên quan trước của Quận Thiên Cừ cũng từng thử qua dùng chút ngon ngọt dụ dỗ đám điêu dân này để đổi lấy nhiều lợi ích, nhiều khí vận hơn, nhưng kết quá thì thế nào chứ?

Người nào không phải thất bại tan tác mà quay trở về, hùng hùng hổ hổ mà rời chức.

Những đường có thể đi đều đã bị chặn, sâu trong đáy lòng đám phàn nhân đều không còn chút tin tưởng nào vào thần miếu cùng tiên quan, ngươi còn có thể làm gì được nữa đây?

Triệu Nhân cười lạnh.

Chỉ thấy Tống Tiềm Cơ lại hỏi phàm nhân què kia mấy vấn đề, cái gì mà ‘khí hậu, tưới nước, bón phân’, toàn là những thứ hắn nghe mà không hiểu chút nào cả, sau đó lại hỏi phàm nhân kia tên họ là gì, nhà ở đâu.

Sau khi hỏi xong, Tống Tiềm Cơ liền liên tục gật đầu, thực sự muốn bổ nhiệm người này làm Tư nông cho mình.

Vị Tư nông trước kia mới từ quỷ môn quan nhặt về một mạng, vẫn còn đang bị dọa cho kinh sợ, lúc này làm sao dám nói không.

Lưu thợ mộc một bước lên trời, được đồng hương đỡ mới lại đứng lên, từ kinh hỉ đến trở nên kinh hồn táng đảm:

“Tiểu nhân cũng không nhận biết được mấy cái con chữ, thật sự không dám đảm đương trọng trách to lớn này”

Tống Tiềm Cơ nghĩ nghĩ:

“Xin tiên sinh cứ tạm thời nhậm chức đi. Ta muốn mở rộng chiếc cày trục cong này ra toàn quốc, mỗi hộ ít nhất cũng phải có được một cái, những việc như thế này làm sao thiếu tiên sinh được? Từ nay về sau, mỗi năm chúng ta đều sẽ tổ chức thi đấu nghề nông, khôi thủ sẽ được làm tư nông Quận Thiên Cừ một năm”

Lần này không chỉ Triệu Nhân mà tất cả mọi người đều cảm thấy mờ mịt.

Thi đấu nghề nông? Đó là cái gì?

……

Bên trong thần miếu, Mạnh Hà Trạch dùng chuôi kiếm đẩy tấm màn màu vàng rực rỡ ra, những bức tượng vàng sau tấm màn lụa lần lượt lộ ra chân dung.

Tượng được đúc theo tỉ lệ của người thật, tuy trông không được sinh động nhưng lại có nét trang nghiêm.

Hơn mười bức tượng được đúc toàn bằng vàng ròng đặt xung quanh đại sảnh khiến cả đại sảng tỏa ánh sáng vàng rực rỡ.

Nhóm ngoại môn đệ tử rất ít khi được tận mắt gặp qua chưởng môn hay các vị phong chủ cho nên tò mò đánh giá khắp nơi.

Nhưng do tu vị thấp kém nên khi nhìn thẳng khuôn mặt của bức tượng, tâm thần liền bị chấn động, hai mắt có cảm giác đau đớn.

Mạnh Hà Trạch chém ra một đạo kiếm phong. Hương hỏa cung phụng được đặt phía trước các bức tượng liền bị dập tắt đi.

Hắn dẫn mọi người ra trước cửa thần miếu, từ trên cao quan sát toàn bộ quảng trường.

“Chúng ta không đi theo Tống sư huynh sao?”. Chu Tiểu Vân hỏi.

Mạnh Hà Trạch nói:

“Thật hiếm khi sư huynh gặp được nông cụ hợp ý, huynh ấy tất nhiên sẽ thử nó. Chờ đến khi sư huynh tận hứng, chúng ta lại tới”

“Chỉ là mấy đại địa chủ mà có thể dâng ra nhiều đồ tốt như vậy, so với làm ngoài môn đệ tử thì giàu có hơn nhiều”. Có người nhỏ giọng nói.

Mạnh Hà Trạch cười nói:

“Nhóm quý tộc Quận Thiên Cừ lần này khả năng nguyên khí đại thương, về sau chậm rãi chăm sóc bọn họ đi”

Kỷ Thần thấy hắn tươi cười, khó hiểu nói:

“Chẳng lẽ Tống sư huynh cố ý gõ bọn họ, để cho bọn họ dâng lên bảo vật sao? Vốn dĩ chúng ta cũng không oán không thù với bọn họ, sao phải làm như vậy?”

Kỷ Thần đã quen với việc nói nhiều, dọc chuyến đi này cũng đã cùng với Mạnh Hà Trạch thập phần quen thuộc.

Mạnh Hà Trạch cười lạnh nói:

“Những người này ngoài mặt nhìn có vẻ cung kính với sư huynh nhưng kỳ thật vẫn luôn nhìn ánh mắt của Triệu Nhân mà hành sự. Nếu như không thể hoàn toàn thu phục được bọn hắn, nhất cử nhất động của chúng ta ở nơi này sẽ đều bị bọn họ báo cho tên họ Triệu kia biết được”

Kỷ Tinh bắt chước ngữ khí của Triệu Nhân nói:

“Không được mổ gà lấy trứng. Giữ lại còn có thể gõ ra không ít đồ tốt”

……

“Tống sư đệ, ‘thi đấu nghề nông’ cũng không cần vội”. Triệu Nhân nói ra bốn chữ kia cũng càm thấy vô cùng quái dị:

“Chúng ta nên hoàn thành nốt trình tự cuối cùng kia thôi, như vậy ta mới tính là chính thức từ nhiệm”

“Còn có chuyện gì nữa sao?”. Tống Tiềm Cơ khẽ nhíu mày.

Hôm nay hắn muốn khởi hành đi khắp vùng đất Quận Thiên Cừ này, khảo sát địa hình, hoạch định ra kế hoạch khai hoang, trồng trọt cho mình. Hắn đang định mời Lưu thợ mộc đi cùng.

Ánh mắt Triệu Nhân ra hiệu cho Tư lễ.

Tư lễ lau mồ hôi lạnh, nói:

“Mời tân tiên quan tự tay viết lưu niệm”

Người hầu phía sau hắn dâng lên giấy, bút và nghiên mực.

Triệu Nhân duỗi ngón tay, cười nói:

“Ngươi xem tấm biển trên đền thờ chỗ quảng trường thần miếu, đó chính là mặt tiền của một quận. Mấy chữ ‘Vật Hoa Thiên Bảo’ bên trên chính là do ta viết, tiên quan tiền nhiệm của ta viết bốn chữ ‘Địa Linh Nhân Kiệt’. Ý muốn là có được may mắn, đạt được ý nguyện” 

Triệu Nhân thầm nghĩ, đây sẽ là lần đầu tiên Tống Tiềm Cơ viết lưu niệm sau khi để lại một bài Anh Hùng thiếp, chính mình chỉ cần giành trước sao chép xuống, những phù sư Tu chân giới kia còn không phải sẽ tranh nhau mà mua sao?

Những tu sĩ đó mua đem về nhà, treo ở thư phòng, phòng khách. Khi chiêu đãi khách sẽ mời khách đánh giá, như vậy thật là có mặt mũi.

“Được”. Tống Tiềm Cơ không từ chối, cầm bút, nâng cổ tay.

Hiện tại chữ trên tấm biển thật sự quá xấu, làm hỏng mất nơi tập trung vạn chúng này.

Triệu Nhân nín thờ, chỉ thấy Tống Tiềm Cơ vung bút lên, mực nước vẩy ra, liền mạch lưu loát viết lên bốn chữ.

Chữ viết sắc sảo, đẹp đẽ, từng nét vạch như được khắc bằng sắt, từng nét móc như được chạm trổ bằng bạc, mang theo khí thế dày nặng như đại địa ập vào trước mặt, như dòng nước xiết chảy mạnh.

Hắn thì thầm từng chữ một :

“Một, Mẫu, Ngàn, Cân”

Một mẫu ngàn cân?

Hết chương 128.
Bình Luận (0)
Comment