Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 129 - Chương 129. Một Hạt Giống (1)

Chương 129. Một hạt giống (1)
Chương 129. Một hạt giống (1)

Thứ này sao có thể treo lên được chứ.

“Tốt, so với ‘Kê Đản Thiếp’ còn đẹp hơn!”

Kỷ Thần không biết từ khi nào đã đến, nhìn thấy liền khen.

Không hổ là Tống huynh, thiên tài thư, kỳ song tuyệt, đến cả chí hướng cũng không giống tu sĩ bình thường.

Mạnh Hà Trạch dẫn theo đám ngoại môn đệ tử đến, nhất thời tiếng vỗ tay như sấm dậy, không khí vô cùng nhiệt liệt.

Triệu Nhân hoảng hốt nghĩ thầm, không chỉ Tống Tiềm Cơ có bệnh mà những tu sĩ thủ hạ của Tống Tiềm Cơ này cũng đều điên cả rồi.

Hắn xuất thân tu chân thế gia, từ khi còn trẻ đã tiến vào nội môn Hoa Vi Tông, nhận được sự bồi đắp về tài nguyên, một đường thuận buồm xuôi gió, thành công kết đan.

Trắc trở lớn nhất đời này, chính là tới nơi tử địa này làm tiên quan.

Từ tận đáy lòng, hắn luôn cho rằng, khoảng cách giữa tu sĩ và phàm nhân so với giữa người và linh thú còn lớn hơn

Tu sĩ thổ nạp linh khí, không ăn ngũ cốc, dính vào việc phàm tục chỉ lãng phí thời gian, làm chậm trễ việc tu hành.

Tu sĩ cầu phi thăng cầu đại đạo, phàm nhân tầm thường chỉ cầu ấm no.

Một lần bế quan của tu sĩ có lẽ dài hơn cả tuổi thọ một đời của phàm nhân.

Tiếp xúc với phàm nhân, nói chuyện giao tình, rốt cuộc có ý nghĩa gì? Mười cân, trăm cân, ngàn cân, lại có gì bất đồng?

Triệu Nhân không cam tâm:

“ ‘Một mẫu ngàn cân’, tuy chữ viết phóng khoáng, nhưng rốt cuộc vẫn khó treo nơi thanh nhã, Tống sư đệ có thể đổi một cái khác không?”

Tống Tiềm Cơ giống như lúc này mới chú ý đến hắn, thần sắc có chút kinh ngạc:

“Triệu đạo hữu, nghi thức đã xong, ngươi vẫn còn ở đây à. Nếu ngươi đã không nỡ rời đi thì chi bằng ta phong người làm Tư lễ, từ nay phụ tá ta nhé?”

“Sư đệ nói đùa! Ta nào có thời gian lưu lại”

“Ta chỉ tiễn thần, không thỉnh thần”

Tống Tiềm Cơ nhàn nhạt đáp:

“Nếu đã không lưu lại, ngươi về sau nếu muốn quay lại đây sẽ không dễ như vậy đâu”

Triệu Nhân ngẩn ra, hắn phát hiện ra người trẻ tuổi này lúc không cười, ẩn ẩn lộ ra một loại khí thế không giận tự uy của vương giả, phảng phất như có thể áp chế được hắn.

Điều này khiến hắn rất không thoải mái, luận về tu vi tư lịch hay xuất thân, có cái nào bản thân không cao hơn?

Hắn bị khí thế này kích thích, sắc mặt cũng liền trở nên âm trầm, lập tức triệu ra phi kiếm bản mệnh:

“Quận Thiên Cừ giao cho ngươi, ta sẽ không quay lại nữa!”

Nơi quỷ quái này, hại hắn một năm nay tu vi không tăng tiến. Tống Tiềm Cơ nguyện ý tiếp nhận cục diện rối rắm này, giờ hắn phải nhanh chóng về Xích Phong Thuỷ Hoa Vi Tông tu luyện mới là chính sự

Về sau thằng nhãi họ Tống này có hành động gì liền để tam đại gia tộc trong quận trực tiếp bẩm báo với gia tộc.

Phi kiếm hoá thành một đạo lưu quang, xé gió mà đi.

Đám quý tộc không nỡ mà nhìn lên trời, so với vị tiên quan mới khó nắm bắt, Triệu tiên quan đời trước khiến bọn hắn có cảm giác an toàn hơn.

“Triệu đạo hữu đi chậm thôi”

Tống Tiềm Cơ mỉm cười.

Phi kiếm xông ra khỏi tầng mây, một mảnh đất bằng phẳng hiện ra dưới chân.

Triệu Nhân nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, nghĩ đến phần thưởng mà Triệu Phong chủ hứa hẹn, tâm tình vô cùng tốt.

Trong không khí tràn ngập tư vị của tự do, hắn nhếch miệng cười, muốn dán cho phi kiếm một tấm phá phong phù, gia tăng tốc độ.

Chợt nụ cười hắn cứng đờ, phá phong phù không có ở trên người.

Không chỉ phá phong phù, số bảo vật những năm qua hắn cướp đoạt được ở Quận Thiên Cừ toàn bộ đều để ở phủ đệ của tiên quan.

Cả quận chỉ có phủ tiên quan là có linh khí nồng đậm nhất, hắn chỉ thỉnh thoảng đến thần miếu tiếp nhận lễ bái thờ phụng, thời gian còn lại đều ở trong phủ tu luyện, không bước nửa bước ra khỏi cửa.

Thói quen là một chuyện rất đáng sợ.

Thân là tiên quan, quen sống trong nhung lụa, không cần đấu pháp với kẻ khác, ngoại trừ bản mệnh kiếm ra, hắn lâu nay chưa từng mang theo pháp khí hay phù chú.

Mới nãy ở trước mặt mọi người nói lời quyết tuyệt, bảo không quay lại nữa, lúc này mà trở lại không khỏi quá mất mặt.

Vừa nghĩ đến Tống Tiềm Cơ có khả năng nhặt được của hời, sắc mặt Triệu Nhân liền tái xanh, trong lòng bức bối.

Chỉ có thể tự an ủi mình, bảo khố nằm sâu dưới đất, lại có trận pháp ẩn giấu, Tống Tiềm Cơ nhất thời không thể tìm được cửa vào.

Các ngươi tuy đông người nhưng tu vi đa phần không cao, ta đường đường là tu sĩ kim đan, lại quen thuộc với địa hình và trận pháp trong tiên phủ, nếu nhân lúc nửa đêm lẻn vào, ai có thể làm gì được ta?

Phi kiếm màu đỏ đậm xoay chuyển, lơ lửng giữa mây.

……….

Tống Tiềm Cơ đuổi Triệu Nhân đi xong, quay lại đối diện với vị cao thủ trồng trọt, chuyên gia ruộng nông, tự nhiên có mười hai phần thân thiện và kiên nhẫn:

“Tiên sinh nay vào ở trong tiên quan phủ đi, đợi chữa khỏi chân liền theo ta đi một vòng Quận Thiên Cừ, thực hành cày trục cong. Ta có chỗ nào không hiểu, còn cần phải dựa vào tiên sinh”

Lưu thợ mộc rơm rớm nước mắt, kinh động gật đầu liên tiếp:

“…. Tiểu nhân có tài đức gì”

Quay đầu nhìn lại, không còn ánh mắt rét lạnh hay tiếng cười nhạo nữa, đồng hương trông mong nhìn hắn, trên mặt tràn ngập sự hâm mộ, sùng bái.

Trước đây nghe lão tiên sinh trong thôn kể mấy lời đại loại như ‘Kẻ sĩ vì tri kỉ, cúc cung tận tuỵ đến chết mới thôi’, hắn mãi không hiểu, thế đạo này người sống được đã không dễ dàng gì, ai còn vì một người chẳng quen chẳng thân mà đòi sống đòi chết.

Lúc này được tiên quan mới dùng hai tay nâng dậy, chợt sinh cảm giác vạn trượng hào hùng, lòg thầm nghĩ, về sau tận tâm tận lực, chết cũng cam nguyện.

Hương dân nhìn Lưu thợ mộc đầy ghen tị, lại đỏ mắt nhìn chằm chằm bốn chữ ‘Một mẫu ngàn cân’.

Nếu thật sự có thể một mẫu ngàn cân kê, há chẳng phải chỉ cần một người xuống ruộng, cả nhà không cần lo đói sao.

Chẳng lẽ tiên quan mới muốn thi triển tiên pháp? Ngài ấy tốt bụng như vậy, không phải vì hương khói thờ phụng sao?

Đại đa số mọi người không dám tin.

Thiên Thành mặc dù có trận pháp bảo vệ, nhưng không khí vẫn khô nóng.

Gió cuốn theo một tầng cát mịn, đánh lên mặt có chút đau nhức, lại có chút lạnh lẽo, vị đạo thô kệch.

Tống Tiềm Cơ bước vào phủ tiên quan, vòng qua bức tường làm bằng bạch ngọc, cát bụi liền biến mất, hơi nước ẩm ướt xộc thẳng vào mặt.

Nhìn một vòng, nào là sàn lát đá xanh, ngói lưu ly, nào là hành lang có vẽ tranh quanh co rồi hồ hoa sen.

Giữa những cây tùng bách tươi xanh, lộ ra một góc mái cong của mấy tầng lầu, toả ra ánh sáng nhàn nhạt dưới ánh mặt trời.

Ban đầu, mọi người không phát giác ra bên trong lại rộng rãi đến thế, theo quản sự dẫn đường giới thiệu, lối đi càng ngày càng sâu, lúc này mới hay tiên quan phủ là thành trong thành.

Hết chương 129.
Bình Luận (0)
Comment