Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 130 - Chương 130. Một Hạt Giống (2)

Chương 130. Một hạt giống (2)
Chương 130. Một hạt giống (2)

“Đệ còn đang lo lắng không đủ chỗ ở cho mọi người, hoá ra còn chẳng ở hết nổi ý chứ”

Mạnh Hà Trạch cảm thán.

“Làm tiên quan ở phàm trần mà cũng có cuộc sống thoải mái đến thế. Nơi này so với Càn Khôn Điện của Hư Vân còn lớn hơn nhiều”

Sau khi hắn rời khỏi Hoa Vi Tông, vừa mở miệng liền trực tiếp gọi đạo hào của chưởng môn, xung quanh cũng chẳng có ai cảm thấy có gì không đúng.

Chu Tiểu Vân cười đáp:

“Trời cao hoàng đế xa mà, hoàng đế chân chính nào thoải mái được bằng vua một cõi”

Tư lễ dìu theo Tư nông – Lưu thợ mộc, cúi đầu đi bên cạnh Tống Tiềm Cơ, cẩn thận lấy lòng:

“Ngài xem viện tử này phải sửa chữa thế nào? Nếu hôm nay tuyển nhân công, ngày mai liền có thể động thổ”

Mỗi một đời tiên quan đều sửa chữa, mở rộng theo ý muốn của mình. Tiên quan để ý nhiều thứ, chẳng có ai nguyện ý ở động phủ cũ do người khác lưu lại, cho nên phủ tiên quan càng về sau càng lớn.

Tống Tiềm Cơ lắc đầu:

“Không cần sửa”

“Toà vân lâu cao nhất, mới nhất trong phủ, do chính Triệu tiên quan giám sát xây dựng, mời ngài vào ở”

Tống Tiềm Cơ vẫn lắc đầu.

Hắn tìm thấy một khu vườn bỏ hoang ở nơi hẻo lánh, chỉ lớn hơn một chút so với Tống Viện:

“Nơi này không tệ”

Cả ngàn đệ tử chuyển vào nơi ở mới, thấy gì cũng mới mẻ, đúng lúc đang tinh thần phấn chấn, tràn đầy sức sống.

Lại thấy Tống sư huynh nhất quyết chọn khu vườn kém nhất, mọi người không biết xuất phát từ tâm tình gì mà cứ nhường nhau qua lại, chẳng có ai bởi chuyện chọn phòng mà xảy ra tranh chấp.

Tống Tiềm Cơ mở ra bảo hộp đựng Hoạ Xuân Sơn, thần thức hơi chuyển động, lần lượt lấy ra cây cỏ như khoai tây, đậu que, dưa chuột, tử đằng.

Hệ rễ của chúng được bao bọc toàn bộ trong đất bùn nơi Tống Viện, không chịu chút tổn hại nào.

Còn có giàn hoa cao thấp khác nhau, hai lu nước trồng củ sen cùng với những công cụ tự chế như bình tưới, ca tưới.

Tống Tiềm Cơ nhặt xẻng lên, bắt đầu xới đất.

Giết gà không dùng dao mổ trâu, tiểu viện này không cần dùng đến thần vật như cày trục cong.

So với việc tuyển lao công, hắn càng hưởng thụ việc tự mình động thủ hơn.

Trong quá trình này, hắn có thể cảm nhận được sinh cơ dưới lớp đất.

Nếu nói đất đai ở Hoa Vi Tông là thiếu nữ đương thì thanh xuân, tràn đầy sức sống, thì đất đai ở Quận Thiên Cừ lại tựa như một lão nhân thoi thóp kéo dài hơi tàn, như ngọn nến trước gió.

Trong lòng Tống Tiềm Cơ chợt sinh cảm giác thương tiếc.

Kỷ Thần muốn tiến lên giúp, lại bị Mạnh Hà Trạch dùng ánh mắt của ‘người từng trải’ mà nhìn mình.

Rất nhanh Kỷ Thần đã phát hiện ra hắn không giúp được gì mà còn làm loạn tiết tấu làm việc của Tống Tiềm Cơ.

Chỉ có Mạnh Hà Trạch là có thể miễn cưỡng dung nhập vào loại tiết tấu này, khiến hắn ngưỡng mộ không thôi.

Hắn không khỏi đi theo sau Tống Tiềm Cơ, lẳng lặng quan sát.

Hắn chỉ cảm thấy lúc Tống huynh làm những việc này, mặc dù chăm chú nhưng lại không chút mệt nhọc hay khẩn trương.

Giống như lúc nộp xong bài thi ở Thư Hoạ Thí, cùng hắn dạo bước nơi sơn đạo, nói chuyện phiếm, ngắm cảnh đẹp.

Kỷ Thần cuối cùng cũng nhịn không được mà mở miệng:

“Tống huynh, ta có thể giúp chút gì không?”

Tống Tiềm Cơ cười đáp:

“Đêm nay tiếp tục dạy ngươi chơi cờ, có muốn học không?”

“Đêm nay?”

Kỷ Thần ngẩn ra, tưởng rằng ban ngày Tống Tiềm Cơ bận quá nhiều việc.

“Đương nhiên phải học rồi! Lần trước sau khi huynh dạy xong, ta cảm thấy rất thú vị, cứ muốn thỉnh giáo huynh mãi”

Tống Tiềm Cơ ngẩng đầu nhìn trời.

Màn trời buông xuống, dường như có đàn chim bay lướt qua mây.

“Đêm nay đúng lúc có người mà luyện tay”

Hắn lẩm bẩm tự nói.

Chỉ có tán tu quê mùa mới đem theo bên người toàn bộ gia sản.

Tu sĩ ở lâu trong động phủ, bình thường nhất định trang bị đơn giản nhẹ nhàng.

“Tống huynh nói gì cơ?”

Kỷ Thần cũng theo vậy mà ngẩng đầu nhìn.

“Trên trời có thứ gì sao?”

Lại chỉ thấy tàn dương lặn về hướng tây, tầng mây dần nhuộm sắc.

Kiến trúc của Thiên Thành thiên về nhà thấp tầng, khiến không trung càng có vẻ cao xa, cô tịch hơn.

Tống Tiềm Cơ cười cười:

“Ta nói, cây cối sinh ra từ đất, con người cũng tới từ đất từ nước, tu sĩ lại cứ tranh nhau bay lên trời… Thật kỳ lạ biết bao”

***

Hoa Vi Tông.

Biển mây vẫn vậy, minh nguyệt chiếu khắp ngàn dãy núi.

Trần Hồng Chúc ngày mai sẽ bế quan, do phụ thân Hư Vân và cường giả Hoa Vi Tông hộ pháp, thử thách kết đan.

Nàng không muốn làm một nữ nhi hay vãn bội nhận muôn vàn sủng ái nữa, cũng không muốn lại lâm vào tình cảnh như trên Càn Khôn Điện lần trước.

Việc bế quan trọng đại, nhưng đêm nay nàng lại không ở Vô Ưu Điện đả toạ tĩnh khí, cũng không tới Trích Tinh Đài ngắm sao thả lỏng.

Nàng một mình đến ngoại môn.

Sau khi Triệu Ngu Bình bị cắt chức, Hư vân đề bạt tâm phúc đảm nhiệm Chấp Sự Trưởng. Chấp Sự Trưởng mới thấy nàng tới liền vội vàng đi theo sau.

Tốp ngoại môn đệ tử mới còn chưa vào ở, tẩm xá trỗng rỗng, trong đêm yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng côn trùng, tiếng gió thổi.

Xuân qua hạ đến, hoa tươi nơi con đường mòn trước cửa Tống Viện đã tàn, chỉ dư lại bụi lá xanh sum xuê.

Tống Tiềm Cơ rời đi là lúc nửa đêm, đi cực vội vàng.

Bởi vậy mặc dù rất nhiều kỳ thủ, thư hoạ gia ở tu chân giới ngưỡng mộ thanh danh hắn nhưng lại không có duyên gặp mặt, tiễn hắn lên đường.

Trần Hồng Chúc không tới từ biệt. Lập trường bọn họ bất đồng, tựa như đứng hai bên một ngọn núi cao, lần sau gặp lại, chỉ sợ là địch chứ chẳng còn là bằng hữu.

Nếu đã như vậy, chi bằng không gặp.

Nàng nghe nói Hà Thanh Thanh đuổi tới, nhưng cũng chỉ nói được hai câu.

Điều này khiến lòng nàng có chút thất vọng, phảng phất như Tống Tiềm Cơ đối với quãng thời gian ở Hoa Vi Tông này chẳng chút lưu luyến, cho dù mỗi ngày hắn đều sống rất tự tại.

Những người và việc gặp ở nơi này, cho dù là những công việc đã làm, kiếm đã luyện, cầm đã mua hay người đã từng gặp, đối với hắn đều chẳng quan trọng.

“Đại tiểu thư, mời”

Lạch cạch một tiếng, cửa son mở ra, Trần Hồng Chúc ngẩn ngơ.

Tống Viện trước kia hoa cỏ xanh biếc, giờ đây chỉ còn lại bốn bức tường, ánh trăng vừa chiếu tới liền vắng lạnh như động băng.

Chấp Sự mới mắng thầm, Tống Tiềm Cơ đúng là tên tâm cơ, tham lam, gà chó chẳng tha, đến cả một cọng lông chim cũng không lưu lại cho tông môn!

Không đúng, hắn còn lưu lại một tội trạng mới, thông đồng họ Tống.

Chấp Sự Trưởng nở nụ cười làm lành:

“Tên kia xuất thân phàm nhân, nghèo khó túng quẫn, kiến thức hạn hẹp, thấy gì cũng hiếm lạ, đại tiểu thư chớ bực bội”

Trần Hồng Chúc ngoảnh mặt làm ngơ, nàng bước vào trong viện, đánh giá tứ phía.

Cuối cùng nhẹ giọng than:

“Đều kết thúc cả rồi”

Không biết nên buồn hay nên vui.

Tống Tiềm Cơ lạc xuống phàm trần, Hoa Vi Tông cũng nên quay lại đúng hướng.

Nó vẫn cường đại như thế, vẫn là đệ nhất tông môn của Thiên Tây Châu.

Tu sĩ Thiên Tây kính ngưỡng, ngàn vạn phàm nhân hướng về, sẽ không bị sức lực của một người nhỏ bé làm thay đổi.

Trần Hồng Chúc bước qua ngạch chửa, Chấp Sự Trưởng theo sau nàng đóng cửa son lại.

Không ai chú ý đến, một chút biếc xanh nơi góc tường lặng yên ngóc đầu dưới ánh trăng.

Hai chồi lá không lớn bằng đầu kim, vùi trong lòng đất, cực không bắt mắt.

Tống Tiềm Cơ không lưu lại một cọng cỏ nào, nhưng lại đánh rơi mất một hạt giống.

Sau khi hắn rời đi, Hoa Vi nửa đêm mưa rơi, hạt giống không bắt mắt này nảy mầm lên từ đất.

Một tốp ngoại môn đệ tử mới, đêm nay đang xuống thuyền ở quảng trường ngoại môn.

Đều mang dung mạo trẻ tuổi, ôm theo ước mộng một bước lên trời, xông vào tu chân giới muôn màu muôn vẻ, bước lên tiên đồ ngươi tranh ta đoạt.

Hết chương 130.
Bình Luận (0)
Comment