Đêm đã về khuya.
Trong phủ tiên quan, viện nào viện nấy đèn đuốc dần tắt, thanh âm cũng dần yên tĩnh trở lại.
Quận Thiên Cừ cát bụi nhiều, khiến cho ánh trăng cũng không được quá sáng, ánh sáng mông lung xuyên thấu qua tầng mây, giống như đám đệ tử đang chìm vào tiên cảnh.
Nhưng đám cây cỏ ở Tống Viện đêm nay lại không ngủ, bọn chúng mới chuyển tới nhà mới, đang âm thầm bén rễ nơi mảnh đất xa lạ, nỗ lực hít thở bầu không khí mới.
Tục ngữ có câu ‘Cây chuyển thì chết, người chuyển thì sống’. nhưng thực ra cây cỏ cũng giống người, khi ở trong lồng kính thì mong manh yếu ớt, nhưng nếu thật sự phải tới hoàn cảnh nơi chó ăn đá gà ăn sỏi thì cũng phải vùi đầu tìm ra con đường thích nghi mới.
Trên bàn đá, ánh nến yếu ớt chập chờn trong gió, có hai người đang ngồi đối diện nhau, sắc mặt phản chiếu dưới ánh nến lúc sáng lúc tối.
Những đường kẻ ngang dọc trên bàn cờ, những quân cờ đen trắng ôn nhuận, Tống Tiềm Cơ ngồi ngay ngắn, Kỷ Thần thì đang lau mồ hôi.
Mỗi khi Kỷ Thần đi một bước là phải cẩn thận suy tính, tính đi tính lại nhiều lần mới dám hạ cờ.
Tuy nhiên, những tính toán của hắn phảng phất như chẳng có tác dụng, bọn họ đã chơi ba ván liên tiếp, mỗi ván hắn đều bị giết đến mức như hoa rụng trôi theo dòng nước.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy hết sức thú vị, phảng phất như có một cánh cửa lớn đang chầm chậm mở ra trước mắt hắn đưa hắn bước vào một thế giới mới.
Điều này khiến hắn cảm thấy mình không hoàn toàn là một phế vật nữa.
Tống Tiềm Cơ thật ra cũng không hề thả lỏng, mỗi người giỏi một lĩnh vực riêng, dẫn dắt đại trận sư trong tương lai nhập môn phải thật cẩn thận, nếu không lại làm lỡ dở thiên phú của đối phương.
Bởi vậy hắn tận lực ít nói, đa phần là để Kỷ Thần tự ngẫm nghĩ.
Tiếng côn trùng kêu, tiếng hạ cờ thanh thuý vang lên trong gió, thỉnh thoảng còn có tiếng tia lửa nến vang lên lách tách.
Tống Tiềm Cơ ngẩng đầu, nhìn vầng trăng mông lung trên trời cao:
“Đêm nay chúng ta dừng lại ở đây đã”
Kỷ Thần đang hứng trí, không nỡ rời xa bàn cờ:
“Làm phiền Tống huynh muộn như vậy, đúng là nên cáo từ rồi…’
“Đợi đã”
Tống Tiềm Cơ lấy một quyển sổ không có bìa từ trong lòng ra, lật đến một trang rồi chỉ cho Kỷ Thần xem.
“Đây là kỳ phổ sao?”
“Đây là bí tịch trận pháp mà Kỳ Quỷ lưu lại”
Kỷ Thần kinh ngạc:
“Thật là thứ quý giá. Tống huynh muốn dạy ta trận pháp sao?”
Hắn mượn ánh nến mờ nhạt nhìn qua, cười khổ đáp.
“Tống huynh đối với ta thật tốt, dụng tâm lương khổ, nhưng chơi cờ ta còn đang nửa hiểu nửa không, chỉ sợ không học nổi thứ khó như thế này đâu”
Nhiều năm học thư hoạ phù chú không thành đã đả kích một cách nghiêm trọng lòng tự tin của hắn.
Tống Tiềm Cơ an ủi:
“Không khó đâu, trận pháp chính là việc điều động linh khí, khống chế không gian”
Ngón tay hắn chỉ lên trang sách ố vàng:
“Đêm nay, chúng ta trước tiên học ‘Khốn trận’, nếu có người tới, ngươi thay ta dùng trận này chiêu đãi hắn”
“Đươc, xin Tống huynh chỉ bảo”
Kỷ Thần trịnh trọng gật đầu.
Con người có đôi khi càng khẩn trương lại càng dễ thất thần.
Kỷ Thần dù cố gắng nỗ lực tập trung tinh thần nhưng vẫn nhịn không được mà nghĩ, cũng nửa đêm nửa hôm rồi, còn có người nào không mời mà tới nữa sao?
Tống huynh muốn ta học Khốn trận trước tiên, vậy người đến nhất định là địch mà không phải là bạn.
Bản thân ta đêm nay cũng mới chỉ học lý luận suông về trận pháp trên giấy, liệu có thể thực chiến nghênh địch được không?
Tống Tiềm Cơ nhìn ra không đúng:
“Sao thế?”
Hắn đứng ngồi không yên, cúi đầu vân vê tay:
“Nếu ta có chỗ sơ xuất…”
Tống Tiềm Cơ cười cười:
“Ta giúp ngươi gánh vác”
Kỷ Thần bỗng ngẩng đầu, ngơ ngẩn nhìn hắn, mãi cho đến khi hai mắt phiếm hồng.
Tống Tiềm Cơ cả kinh, bóng ma lại một lần nữa buông xuống, nghĩ thầm, không phải chứ, đang yên đang lành sao lại khóc rồi?
Ta làm sai ở đâu sao? Không bằng ta cứ phủ đầu, nhận lỗi trước.
Kỷ Thần lại thấp giọng đáp:
“Những lời này, cha ta đã từng nói với ta”
Lúc cha hắn còn sống, hắn nào phải lo trước nghĩ sau, sợ hãi rụt rè.
Bất luận hắn làm gì, gây ra hoạ lớn thế nào cũng chưa từng sợ, bởi hắn biết có người đứng sau lưng hắn, vĩnh viễn thay hắn gánh vác.
………
Nửa đêm, bóng trăng mờ ảo dần trở nên sáng tỏ.
Một bóng hình giống như con dơi khổng lồ giang cánh, bay qua tường, đáp xuống khoảng đất giữa lầu các chập trùng.
Gây nên một cơn gió mạnh, khiến cành gãy lá vụn tung bay.
Đợi đáp hẳn xuống đất, một khuôn mặt lộ ra dưới ánh trăng, hiện lên thần sắc khinh thường, hoá ra đó không phải là dơi mà là người.
Triệu Nhân thu liễm khí tức, từng bước đi vào tiểu viện, nghĩ thầm tiểu tử họ Tống kia cũng chẳng có bản lĩnh gì, còn không thể mở ra Hộ Phủ đại trận, bản thân hắn không phải vẫn tới lui tự do sao.
Viện tử này nhìn bề ngoài thì giống như hoang phí nhưng thật ra bên trong có thiết lập trận pháp ẩn giấu, có thể ngăn cách thần thức thăm dò, mà lối vào kho chứa bảo vật của hắn đang ở ngay dưới giếng.
Không biết Tống Tiềm Cơ lên cơn điên gì mà chỉ mất nửa ngày ngắn ngủi, nơi này đã thay đổi đến nghiêng trời lệch đất, trồng đầy rau xanh hoa cỏ.
Hắn có thể cảm nhận được cửa vào kho chứa vật báu còn chưa được mở ra, nghĩ thầm,vậy là đồ vật bên trong vẫn chưa bị động đến, điều này khiến hắn không khỏi an tâm.
Bước chân của Triệu Nhân nhẹ nhàng, không phát ra tiếng động, cách một giàn hoa tử đằng, mơ hồ có thể thấy thân ảnh của Tống Tiềm Cơ.
Bóng hoa uyển chuyển, người kia dựa vào ghế, khép hờ mắt, giống như đang lúc thưởng trăng thì ngủ quên mất.
Sau khi hắn ngủ say, thân thể gầy gò chìm trong ghế dựa, lúc này mới chân chính giống một thiếu niên non nớt mười lăm tuổi.
Triệu Nhân đang muốn vào lấy bảo vật, chợt tâm tư xoay chuyển.
Tống Tiềm Cơ gây ra bao nhiêu rắc rối lớn, gia tộc và tông môn đều hận không thể nhanh chóng diệt trừ hắn nhưng lại mãi chẳng có cơ hội xuống tay.
Lý do rất đơn giản, một là danh vọng hắn đang thịnh, giết hắn không chiếm được lý, hai là sau lưng hắn có tòa núi lớn làm chỗ dựa, giết hắn sợ bị báo thù.
Ngoài sáng không trực tiếp giết được, trong tối cũng mãi mà không có cơ hội ám sát.
Lúc ban ngày, toàn bộ mọi người đều tận mắt thấy hắn rời khỏi Quận Thiên Cừ, không ai thấy hắn nửa đường quay trở lại.
Đêm khuya, trăng mờ gió lớn, trong viện có trận pháp che giấu, lúc này Tống Tiềm Cơ lại đang chỉ có một mình, đây là cơ hội để loại bỏ hắn mà thần không biết quỷ không hay.
Đối với gia tộc, đối với tông môn đều là đại công.
Thứ tốt trên người Tống Tiềm Cơ không ít. Bảo vật thánh nhân lưu lại là đại cơ duyên, nhưng lại chói mắt, có lấy được cũng chỉ sợ sẽ rước phải vô vàn phiền toái.
Nhưng hai mươi vạn linh thạch kia không viết họ Tống, người nào lấy được thì là của người đó.
Sát niệm chợt loé, hắn lại không hề lỗ mãng xuống tay.
Năm ngón tay ấn chuôi kiếm, cân nhắc đi cân nhắc lại nguy hiểm, tự hỏi có đáng giá không.
Giỏ thổi hoa rơi, hương thơm ngào ngạt.
Tống Tiềm Cơ sau giàn hoa chợt mở mắt, ánh mắt xuyên qua bóng hoa rơi xuống trên người hắn.
“Không tốt!”
Triệu Nhân nhanh chóng quyết định, nhảy lên trên, tựa như một con dơi sải cánh bay vào bầu trời đêm.
“A!”
Không trung vang lên một tiếng kêu thảm, con dơi gãy cánh rơi xuống.
Kiếm của hắn mới rút ra một nửa, còn chưa kịp xuất vỏ.
Linh khí trong tiểu viện chợt thay đổi, gió nổi mây phun.
Những đường kim sắc tinh xảo đồng thời bắn ra từ mái ngói, góc tường, giàn hoa, bàn đá, che trời lấp đất, đan xen ngang dọc.
Phảng phất như một tấm lưới chụp xuống, đem Triệu Nhân vây ở chính giữa, không thể động đậy.
Gay rồi, là Khốn trận, trong lòng hắn hoảng hốt.
Tống Tiềm Cơ tìm được trận sư từ đâu tới mà mới nửa ngày đã lập được Khốn trận vậy?