Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 132 - Chương 132. Kết Thúc Thống Khổ (2)

Chương 132. Kết thúc thống khổ (2)
Chương 132. Kết thúc thống khổ (2)

“Tống huynh, tóm được hắn rồi!”

Một người nhảy ra từ màn đêm dày đặc, hưng phấn nói.

“Hắn thật sự không thoát ra được!”

“Là tiểu tử ngươi!”

Triệu Nhân nhận ra Kỷ Thần, hai mắt phun lửa.

“Được, hóa ra là ta nhìn lầm ngươi, ngươi….”

Nhưng câu tiếp theo của Kỷ Thần, suýt chút nữa đã khiến hắn hộc máu:

“Đây là lần đầu tiên ta bày trận đấy Tống huynh! Trận pháp ta mới học vậy mà cũng thành”

“Không tệ”

Tống Tiềm Cơ cuối cùng cũng đứng dậy khỏi ghế dựa, lê giày đi đến trước mặt Triệu Nhân.

“Triệu đạo hữu, buổi tối tốt lành”

Tốt lành cái đầu nhà ngươi.

“Tống sư đệ, là hiểu lầm thôi!”

Triệu Nhân cũng cười, ngữ khí ngầm mang ý uy hiếp:

“Đừng đùa nữa, mau rút trận này đi, nếu không sư huynh ta cưỡng chế phá trận, trận sư tất chịu phản phệ”

Kỷ Thần có chút khẩn trương nhưng lại không chút rụt rè:

“Ngươi nửa đêm lẻn vào đây, nhất định không có ý tốt”

“Ta tới lấy đồ của ta”

Triệu Nhân cây ngay không sợ chết đứng.

Tống Tiềm Cơ lắc đầu.

“Không phải của ngươi, là của Quận Thiên Cừ”

“Toàn bộ Quận Thiên Cừ đều là của ta!”

Triệu Nhân nghiến răng.

“Quận Thiên Cừ, là của người dân Thiên Cừ”

Triệu Nhân thấy Tống Tiềm Cơ thờ ơ, sắc mặt hắn triệt để lạnh xuống:

“Tống Tiềm Cơ, ta thuộc dòng chính của Triệu gia, ngươi dám động đến một sợi tóc của ta, Triệu Gia Quận Thiên Bắc nhất định sẽ bắt ngươi đền mạng!”

Tống Tiềm Cơ nhìn ra đầu óc hắn không tốt lắm, thở dài kiên nhẫn giảng đạo lý với hắn:

“Ban ngày ngươi ở trước mặt mọi người giận dỗi bỏ đi, có ai biết ngươi sẽ quay lại không? Không ai cả, đúng không? Ngươi là tu sĩ kim đan, cả Quận Thiên Cừ chẳng có ai có tu vi cao hơn ngươi, ai có thể giết ngươi? Ngược lại bên ngoài Quận Thiên Cừ là rừng độc, hung thú tới lui, tu sĩ táng thân dưới miệng thú, đến xương cốt cũng chẳng tìm ra…”

Triệu Nhân run lên, trận pháp ẩn giấu trong viện này là tác phẩm của hắn, thời khắc này, hắn lại hận đến mức ngứa răng.

Tống Tiềm Cơ nói:

“Ta chỉ muốn tìm ngươi lấy chút đồ, ngươi có thể hiểu thành tiền mua mạng, sao nào?”

Được lắm, công phu sư tử ngoạm đúng không.

“Ta không mua! Lão tử há phải chịu uy hiếp của tiểu tử ngươi?”

Triệu Nhân cười lạnh.

“Một xu ta cũng không cho ngươi, ta không tin ngươi thật dám động thủ, tới đi, có gan thì giết ta đi!”

Hắn duỗi cổ, hai mắt như muốn nứt ra, hung ác như lệ quỷ.

Kỷ Thần nào đã từng gặp qua cảnh này, không khỏi bị doạ sợ mà lui xuống hai bước.

Triệu Nhân thấy vậy liền đắc ý cười lớn:

“Lông còn chưa mọc đủ đã học đòi tống tiền… A A A!”

Hắn chợt phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt.

“A!”

Một tiếng này là tiếng kinh hô của Kỷ Thần.

“Đứng sau lưng ta, cẩn thận bắn vào ngươi”

Tống Tiềm Cơ nói.

Một thanh trúc đã được vót nhọn một đầu, trực tiếp đâm vào bả vai Triệu Nhân, xuyên từ đằng trước ra đằng sau.

Tống Tiềm Cơ chầm chầm rút ra, trên mặt vẫn là biểu tình kia, mắt cũng không thèm chớp.

Đây là cây trúc hắn mới vót lúc chiều, là vật liệu dư ra từ hàng rào trúc mới.

Lúc này được hắn cầm trong tay, dài và rộng gần giống như một thanh kiếm.

Dao cùn cắt vào thịt cũng đã đau, đằng này thân trúc lại còn có dằm, đương nhiên càng đau hơn.

Triệu Nhân quỳ xuống, hàm răng run bần bật, sắc mặt tái nhợt, máu phun như suối.

Tống Tiềm Cơ cúi người, kéo tay Triệu Nhân, đặt lên đầu vai chỗ bị đâm:

“Tới, dùng sức mà bịt chặt nơi này, như vậy máu sẽ chảy chậm hơn chút. Tự mình bịt cho tốt, ta không giúp ngươi được. Đừng hoảng, chảy chút máu thôi, trong vòng một nén nhang không chết nổi đâu. Triệu đạo hữu, ta có vài điều kiện nhỏ, hy vọng ngươi có thể nghe xem”

Tống Tiềm Cơ đứng dậy, dùng bàn tay nhiễm máu thắp lên một nén nhang.

Ánh lửa chợt loé, hương khói thanh đạm nhẹ bay.

Triệu Nhân hai mắt đỏ ngầu, chửi ầm lên, đau đớn khiến hắn nước mắt giàn giụa.

Tiếng mắng chửi khó nghe lọt vào tai, Tống Tiềm Cơ thấy sắc mặt Kỷ Thần đã tái nhợt liền đẩy tay Triệu Nhân ra, lại cho hắn một ‘kiếm’.

Hai vết thương chồng lên nhau.

Lần này Triệu Nhân không mắng nổi nữa, chỉ há miệng gào thét.

“Vết thương mức độ này rất dễ chữa trị, cũng không sợ lưu lại di chứng về sau, không ảnh hưởng đến việc dùng kiếm”

Tống Tiềm Cơ an ủi.

“Triệu đạo hữu, Triệu huynh, chúng ta không oán không thù, phát sinh ra  chuyện như thế này, mọi người đều không muốn. Thật ra chúng ta cùng chung mục đích, chúng ta đều muốn sớm ngày kết thúc phần thống khổ này, ngươi nói xem có đúng không?”

Lời hắn nói là thật.

Có vài việc đời trước hắn làm thành quen, nhưng đời này hắn không nguyện ý làm chuyện tương tự như vậy nữa.

Thành thạo không có nghĩa là yêu thích.

Hắn hy vọng mau chóng giải quyết cho xong.

Hắn lại giúp Triệu Nhân bịt vết thương.

Triệu Nhân phảng phất như nhìn thấy ma quỷ, khóc lóc như hài tử mất đi cha mẹ.

Tống Tiềm Cơ, rốt cuộc ngươi có phải là người nữa không?

Vì sao ngươi có thể ra tay tàn nhẫn mà mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh như vậy.

Mắt thấy Tống Tiềm Cơ lại định cho hắn một kiếm nữa, Triệu Nhân thê lương kêu to:

“Ngươi nói đi! Ngươi nói!”

Tống Tiềm Cơ gật đầu:

“Vậy mới đúng, những thứ đồ này ngươi không có, nhưng ngươi có thể viết một phong thư, lấy từ nơi khác, ta biết ngươi có thể làm được”

“Nói mau!”

Triệu Nhân một tay bịt phần vai đang chảy máu, nói:

“Ta đáp ứng toàn bộ”

Tống Tiềm Cơ đáp:

“Ba ngàn cân kê, ba ngàn con gia súc, ba ngàn cây giống, ba ngàn cân tiểu mạch…”

Triệu Nhân càng nghe càng thấy hoảng hốt, thậm chí nghi ngờ chính mình sinh ảo giác, những thứ này có thể mua lại mệnh của hắn sao?

Kỷ Thần thấy biểu tình biến hoá của hắn, không nhịn được mà bật cười. Chợt ngẩn ra, thầm nghĩ Tống huynh trước đây rốt cuộc đã làm những gì, luyện được những thủ đoạn này từ đâu?

Nếu ta là Triệu Nhân, ta còn cười nổi không?

May mà Tống huynh là huynh đệ tốt của ta.

………..

Sáng sớm trong thôn thực náo nhiệt.

Tiếng gà kêu chó sủa xen lẫn nhau, từng đạo khói bếp lẫn vào mây.

Người phụ nữ đứng trước bếp nấu bột đậu.

Bột đậu có vị đắng, thô ráp, khó ăn nhưng có thể no bụng.

Hài tử đứng phía sau lưng nàng.

“Nương, cha con bao giờ mới về?”

“Chờ thêm mấy ngày nữa”

Người phụ nữ cười đáp.

“Con càng ngoan, cha con càng sớm quay về”

“Vậy là ngày mấy?”

Tiểu Hổ vẫn không từ bỏ, hỏi tiếp:

“Con đã ngoan lắm rồi”

Người phụ nữ trả lời không được, nụ cười khó nén vẻ ưu tư.

Tiên quan mới không biết tính khí ra sao, không biết liệu có xảy ra chuyện gì không.

“Hoán nương, Hoán nương!”

Tiếng gõ cửa, tiếng kêu gọi vang lên, thanh âm lại không chỉ của một người.

“Chuyện đại hỷ!”

Hoán nương vội vàng mở cửa, thấy một nửa người trong thôn đều tới đây.

Lần trước, cửa nhà tụ tập đông người như vậy chẳng phải là khi Lưu thợ mộc bị đánh què chân sao.

“Trưởng thôn, đại bá, tam thúc, có chuyện gì vậy?”

“Hỷ sự đây, tiên quan mới đích thân chọn Lưu nhị làm Tư nông, tin này đã truyền khắp Thiên Thành rồi, cày trục cong hắn dâng lên đúng là bảo vật!”

“Tiên quan muốn trị chân cho hắn, còn muốn cùng hắn đi thị sát Thiên Cừ, cũng sẽ tới chỗ này của chúng ta đấy!”

“Thôn chúng ta lại có đại Tư nông, ngươi và Tiểu Hổ được hưởng phúc rồi!”

Tiểu Hổ nghe không hiểu, lại biết là chuyện vui nên không ngừng vỗ tay.

“Thật ư?”

Hoán nương mừng rỡ, lại cẩn thận hỏi:

“Tư nông và trưởng thôn, cái nào to hơn?”

“Đương nhiên là Tư nông to hơn rồi!’

Trưởng thôn cười lớn

“Tư nông là đại quan!”

“Tư nông và trưởng làng, cái nào to hơn?”

“Vẫn là Tư nông to hơn! Ngươi đừng có suy nghĩ linh tinh nữa, Tư nông chỉ nghe lệnh Tiên quan, toàn Thiên Cừ này chẳng sợ gì, trưởng làng thấy hắn còn phải dập đầu, gọi hắn là đại lão gia! Hoán nương, những tên du côn làng trên không dám đến ức hiếp ngươi nữa rồi!”

“Tư nông lớn thế sao, thật sự có chuyện tốt như vậy ư….”

Hoán nương thần sắc hoảng hốt, nụ cười chợt biến mất, kinh hô:

“Hắn có phải bị đánh chết rồi không, không trở về nữa nên các ngươi mới lừa ta như thế? Nói thật đi, hắn còn sống không?”

“Người từ Thiên Thành tới!”

Lại một tiếng kêu khác vang lên, từ xa tới gần, người báo tin chạy giữa màn sương khói:

“Người từ Thiên Thành tới! Tới phát lương!"

Hết chương 132.
Bình Luận (0)
Comment