Tuyệt đại đa số thời điểm có người từ Thiên Thành tới đều không phải chuyện gì tốt đẹp.
Phát lương cũng không phải chưa từng phát qua, nhưng lương thảo trải qua nhiều tầng từ huyện đến trấn, rồi lại từ trấn mới đến thôn, tầng tầng bóc lột, qua tay vô số quan lại cùng địa chủ rồi mới đến tay người dân trong thôn, lúc này phần lớn mỗi hộ cũng chỉ còn được nhận một hai cân đậu.
Đã vậy, nó còn được đựng trong một bao tải tràn đầy đất cát để gia tăng cân nặng, nhằm mục đích thể hiện sự độ lượng, lòng nhân từ của tiên quan.
Để mà có được một hai cân đậu ‘Ngon Ngọt’ này, các thôn dân đã phải lặn lội ngày đêm tiến về thần miếu, cung phụng các bức tượng vàng bên trong.
Lão thôn trưởng mang theo già trẻ lớn bé toàn thôn, chạy tới cửa thôn nghênh đón đại sứ đến từ Thiên Thành.
Trong lòng mọi người đều thấp thỏm. Người đi thần miếu cung phụng còn chưa có trở về, lúc này vị tiên quan mới lại mở kho phát lương, đây rốt cuộc là có ý tứ gì vậy.
Khói bụi mù mịt, gió lớn quét qua, mặt trời đỏ rực trên cao bị một cái bóng khổng lồ che đậy.
“Tiên gia pháp bảo lớn như vậy, chẳng lẽ tiên quan tự mình tới thôn chúng ta sao?”
“Nhỏ giọng thôi, không muốn sống nữa sao?”
Thất tuyệt bảo thuyền từ từ hạ xuống. Một tiếng nổ lớn vang lên, thân thuyền hạ xuống đất, hơi hơi lay động.
Gió cát thổi mờ cả mắt, mọi người lập tức quỳ xuống, đồng thanh hô:
“Cung nghênh tiên quan”
“Khụ khụ”. Chu Tiểu Vân nhảy xuống boong tàu, che miệng ho khan liên tục:
“Chỗ này sao đất cát nhiều như vậy, một thân cây cũng không có sao?”
“Lão trượng, cho ta hỏi chút, đây có phải là Tiểu Lam thôn không?”. Từ Khán Sơn theo sát ngay sau, nâng thôn trưởng dậy và hỏi.
“Ai nha, không tốt rồi. Tống sư huynh đã đặc biệt tuyên bố, ai cũng không thể quỳ, ai cũng không thể cung phụng hắn”. Khâu Đại Thành hô:
“Mọi người mau đứng lên. Tân tiên quan sợ nhất thấy người khác quỳ”
Các thôn dân không dám không nghe, đều đồng loạt đứng lên, hai mắt nhìn nhau nghi hoặc, nào có vị tiên quan nào không cho quỳ như vậy chứ.
Kỷ Tinh lấy ra một bản danh sách:
“Để ta nhìn xem, Tiểu Lam thôn được phân phát cái gì nào? Ồ, là củ cải vàng, cây bụi, hạt kê, trâu bò, gà con…”
Theo từng chữ của nàng, hàng loạt bao tải nặng trĩu từ trên thuyền được hạ xuống. Nhóm ngoại môn đệ tử ai nấy đều cử trọng nhược khinh, một người phải khiêng được ba túi chứ không nói chơi.
Thôn dân nhìn thấy từ bên trong bảo thuyền nguy nga trang nghiêm, từng người trẻ tuổi đi xuống đều mang theo tiên khí, nhưng trên tay lại xách theo gà, trên vai còn khiêng bao tải.
Thôn trưởng nơm nớp lo sợ đi tới đón nhận:
“Tiên trưởng đại nhân, đây là….?”
“Ta xuất thân cũng là phàm nhân, chỉ là ở trên núi hoạt động mấy năm, nào tính là tiên trưởng chứ?”. Chu Tiểu Vân cười nói:
“Đây là Tống sư huynh, cũng chính là Tống tiên quan phát cho mọi người”
“Tân tiên quan sao? Phát cho thôn chúng ta sao?”
Các thôn dân ai nấy đều hết sức kinh ngạc.
“Đúng vậy, mỗi thôn đều có, chỉ khác là tùy điều kiện từng địa phương mà sẽ phân phát chủng loại, khối lượng khác nhau thôi”
Thôn trưởng hướng về Thiên Thành chắp tay, nói:
“Không biết Tiên quan đại nhân có mệnh lệnh gì?”
Đâu có chiếc bánh nào tự nhiên từ trên trời rơi xuống như vậy. Nhiều lương thực cùng gia cầm gia súc như vậy được phát tới là muốn đổi lấy cái gì đây?
Mẫu thân ôm chặt hài tử trong lồng ngực. Hài tử thì khẩn trương mà vùi đầu vào. Các lão nhân nâng đỡ lẫn nhau, thần sắc mang theo cảnh giác.
Bao tải xếp thành núi nhỏ, nhưng không ai động thủ chạm vào, càng đừng nói tới tranh đoạt.
“Đương nhiên là có yêu cầu rồi”. Kỷ Tinh bẻ đầu ngón tay đếm số:
“Trâu không thể ăn, phải giữ lại để cày ruộng. Dê cùng gà cũng không thể đều ăn hết, nhất định phải lưu lại mấy con để còn đẻ trứng đẻ con nữa, như vậy về sau mới có thể càng ngày càng nhiều hơn được”
“Chỉ như vậy?”. Thôn trưởng cẩn thân hỏi:
“Không còn gì nữa sao?”
“Không còn. Các ngươi là thôn đầu tiên, mọi người nhanh tới giúp đỡ, phân phát xong đồ vật, chúng ta còn phải chạy tới thôn tiếp theo”
Sự thật chứng minh, không để Mạnh Hà Trạch đi theo là việc làm sáng suốt nhất của Tống Tiềm Cơ. Mạnh Hà Trach từ sau khi đột phá Trúc Cơ, khí thế hung thần tỏa ra bên ngoài, khiến cho người khác phải sợ hãi.
Chu Tiểu Vân cùng Kỷ Tinh đều là những cô nương còn trẻ tuổi, một người thì có nụ cười ngọt ngào, một người thì hoạt bát vui vẻ.
Còn Từ Khán Sơn và Khâu Đại Thành hàng năm đều trà trộn trong sòng bạc dưới chân núi, nên mang theo khí chất hiền hòa dễ gần.
Để bốn người bọn họ mang theo đội ngũ đi phát lương, càng dễ dàng đánh tan đề phòng, giành được tín nhiệm của người khác.
Không khí nơi cửa thôn thoáng chốc biến đổi, các nam nhân tiến tới bê bao tải, các nữ nhân thì ôm theo gà con, dắt theo gia súc.
Tiếng cười nói rộn ràng, không khí ngập tràn niềm vui.
Hương thơm đặc trưng của hạt thóc bay ra, thấm vào ruột gan mọi người.
Có người tự ước lượng cân nặng, nghe tiếng vỏ hạt thóc cọ vào nhau sột soạt, không khỏi kinh hãi:
“Bên trong giống như tất cả đều là thóc”
Hắn mở bao tải ra xem, sau đó liền mừng như điên mà hô to:
“Thật sự tất cả đều là thóc”
Thôn dân xôn xao vây lại xem.
Những hạt gạo vẫn còn nguyên vỏ tròn trĩnh, vàng óng ánh, dưới ánh sáng mặt trời tỏa ra kim quang lập lòe.
Ánh sáng đó giống như mang theo hương thơm mê người. Âm thanh nuốt nước miếng, tiếng hít hà liên tục vang lên, nối dài thành một mảnh.
Dù là ánh mắt đang mang theo nét tang thương hay mệt mỏi cũng đều sáng ngời lên, giống như phát ra ánh sáng xanh vậy.
Nhóm ngoại môn đệ tử ai nấy đều hoảng sợ.
“Chúng đều đang còn sống không thể ăn được”. Kỷ Tinh không biết rõ sự việc lấy đất cát bỏ vào túi thóc cho nặng, nói:
“Các ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Túi thóc thì đương nhiên bên trong đều là thóc rồi”
Nàng mở ra một miệng túi để mọi người xem cho rõ ràng.
Có hạt còn nguyên vỏ, có hạt không, tròn trĩnh đầy ắp, giống như vựa lúa ngày Tết của đám địa chủ vậy.
Thôn trưởng bỗng nhiên hướng phía Thiên Thành quỳ xuống, rồi liên tục dập đầu:
“Tạ ơn tiên quan đại nhân. Trước vụ thu hoạch năm nay, trong thôn không cần phải chịu đói nữa”
Phía sau hắn, toàn thôn mấy trăm người, nam nữ già trẻ, đồng loạt quỳ xuống, liên tục dập đầu hô:
“Tạ ơn tiên quan”
Kể cả những hài tử còn chưa hiểu chuyện cũng bị mẫu thân của mình ấn xuống, hay những lão nhân người đã run rẩy cũng muốn quỳ xuống.
“Mau đứng lên đi”. Khâu Đại Thành gấp đến độ phải liên tục hô to, nước bọt văng tứ tung:
“Người nào quỳ chính là đang làm hại chúng ta, làm hại Tống tiên quan”
Chu Tiêu Vân thấp giọng nói:
“Chúng ta khi còn ở trên núi tuy làm công vất vả thật nhưng ít nhất còn có thể ăn no, sau này đạt tới tích cốc liền không cần ăn nữa. Các ngươi xem bọn họ kìa, cũng tầm tuổi như cha mẹ ta, nhưng đến cả cơm cũng không đủ ăn, gầy đến chỉ còn da bọc xương như vậy”
Nhóm ngoại môn đệ tử có xuất thân phàm nhân, nhìn thấy cảnh như vậy không khỏi xúc động, hốc mắt nhanh chóng cay cay.
Có người đề nghị:
“Trưởng thôn, túi không mở ra còn tốt, giờ để lộ ra hạt ngô, gà mái vừa kêu lên, ai còn đi nổi nữa”
“Giết một con gà, lũ nhỏ cũng ba năm chưa ăn thịt rồi”
Thôn trưởng cắn răng nói:
“Nhóm lửa bắc nồi, để mọi người ăn uống no nê trước đã”