Các thôn dân vui mừng, chạy về nhà mang theo nồi và chén gỗ, ôm theo củi lửa.
Một cái nồi lớn được đặt ngay ngoài trời, khói bếp cuồn cuộn, bốc lên trời giống như một ngọn hải đăng.
Phần ngô vàng ươm, trộn cùng phần thịt gà băm, thả thêm dưa chua tự muối trong nhà.
Một lúc sau, nồi đã sôi sùng sục, hơi nước trắng xóa nóng hầm hập tràn ngập mọi nơi.
Cháo thịt nóng hổi được múc ra chén gỗ.Vị thơm ngọt thanh của ngũ cốc, vị thơm nồng của dầu gà, vị chua chua cay cay của dưa cải quyện vào nhau, theo gió bay khắp thôn.
Nhóm thôn dân nhìn chằm chằm vào chiếc nồi, hít lấy hít để mùi thơm bay ra.
Nhóm ngoại môn đệ tử bị không khí quanh mình lây nhiễm, cũng phải nuốt nước miếng trước chiếc nồi to mộc mạc thô ráp kia.
“Nương, thật là thơm quá”
Trong số nữ nhân trong thôn, Hoán nương có đôi tay linh hoạt nhất, nàng vừa canh lửa vừa dùng thìa khuấy đều. Tiểu Hổ ôm đùi nàng thật chặt không buông:
“Ta rất đói”
Hoán Nương gõ vào đầu hắn một cái rồi nói:
“Phải để cho nhóm tiên trưởng ăn trước”
Chu Tiểu Vân vội vàng nói:
“Chúng ta đều đã tích cốc, cũng không cần ăn cơm, các ngươi nhanh ăn đi”
Lúc này, thôn dân mới cầm theo chén, đứng xếp thành hàng dài trước chiếc nồi. Sau khi mỗi người đã được múc một chén, liền hướng về Thiên Thành nói một câu, cảm tạ tiên quan.
Cháo thịt còn chưa có nguội, đám hài tử choai choai đã vội húp lấy húp để, nhưng đều bị nóng làm cho phải oa oa khóc lớn. Mẫu thân của chúng liền đoạt lại chén, thổi nguội từng muỗng mà đút cho hài tử.
Nhóm ngoại môn đệ tử không đành lòng nhìn tiếp, cũng không muốn quấy rầy nữa.
Khâu Đại Thành huých khuỷu tay vào Từ Khán Sơn nói:
“Ta không hối hận khi rời khỏi tông môn, cùng Tống sư huynh tới Thiên Cừ, ngươi thì sao lão Từ?”
“Ân”. Từ Khán Sơn quay đầu đi, xoa xoa đôi mắt đã phiếm hồng, giải thích:
“Khói nhiều quá, cay mắt thật. Hai ta đánh cược đi”
“Đánh cược gì?”
“Đánh cược từ lúc Tống sư huynh tiếp quản nơi này, khi nào thì người người đều sẽ có thịt ăn, nhà nhà đều sẽ có áo mặc”
Sau khi các thôn dân đã ăn lửng bụng, tốc độ liền chậm lại, từ từ nếm từng miếng để cảm nhận rõ từng tư vị.
Xương gà gặm hết cả thịt, sạch sẽ không còn gì cũng không bỏ, người nào răng tốt còn nhai luôn cả xương.
Thôn trưởng nhìn cảnh này không khỏi cảm thán:
“Gạo ngon như vậy, thời trẻ ta cũng chỉ được ăn qua một đốn (Đốn: đơn vị đo khối lượng), chớp mắt đã ba mươi năm trôi qua”
Không khí lúc này náo nhiệt gấp trăm lần ngày Tết.
Chu Tiểu Vân thấy phụ nhân khuấy cháo kia không ăn mà chỉ cẩn thận nhìn về phía mình, muốn nói gì đó lại thôi.
Nàng chủ động tiến lên hỏi:
“Vị thẩm thẩm này, ngươi có chuyện gì muốn nói với chúng ta phải không?”
Hoán Nương hoảng sợ nói:
“Tiên sư, ngài có thấy Lưu nhị không? Chính là cái người dâng lên chiếc cày trục cong kia”
Ánh mắt nàng mang theo ý chờ mong, lại giống như không dám chờ mong, nhẹ giọng nói:
“Hắn, hắn còn sống không?”
“Lưu tiên sinh à, hắn hiện tại là Tư nông, chờ hắn chữa khỏi chân sẽ cùng Tống sư huynh tới ….”
Chu Tiểu Vân còn chưa nói xong, phụ nhân bỗng nhiên khóc lớn, kéo hài tử phía sau tới:
“Mau cảm ơn tiên sư đại nhân, cảm ơn tiên quan Thiên Thành đại nhân”
Chu Tiêu Vân lau nước mắt cho phụ nhân. Kỷ Tinh thấy hài tử đáng yêu, liền bế lên trêu chọc.
Kỷ Tinh thi triển ra mấy cái tiểu pháp thuật, đám hài tử trong thôn đều vây lại, vang lên từng tiếng kinh hô, khiến cho nàng rất có cảm giác thành tựu.
Lúc chia tay, đám hài tử còn túm lấy góc váy của nàng, không chịu buông tay:
“Tiên nữ tỷ tỷ. Ngươi đừng đi, đừng về trời”.
Nhóm nữ nhân trong thôn vội chạy tới kéo hài tử trở về, quát bảo:
“Mau buông ra, tiên nữ còn phải đi tới thôn tiếp theo phát lương”
“Ngươi phải để tiên nữ trở về thì những tiểu oa nhi giống như ngươi ở các thôn khác mới có thể được ăn cháo thịt gà chứ”
Tiểu Hổ bừng tỉnh:
“Ta biết rồi, tiên nữ chính là tới phát gà”
Chu Tiểu Vân lảo đảo thiếu chút thì ngã.
Lúc tới vẫn còn là tiên trưởng đại nhân, khi đi liền thành đội phát gà.
----
Đội phát gà đi khắp các thôn nghèo khó của Quận Thiên Cừ, cứ đến mỗi chỗ, đám người lại tạo ra oanh động, hương thơm bay khắp mười dặm.
Trong Tống viện ở phủ Tiên quan lại vẫn cứ im ắng.
Triệu Nhân dù cho kêu khóc khàn cả giọng cũng không truyền qua được tường viện.
Mặt trời chiều dần ngả về phía tây, cũng là lúc Tống Tiềm Cơ kết thúc một ngày lao động.
Hắn ở trên bàn đá mở ra bản đồ Quận Thiên Cừ, lâu lâu lại dùng ngón tay vẽ vẽ lên đó.
Thỉnh thoảng, từ dưới giếng mơ hồ truyền đến tiếng tru, xen lẫn cùng tiếng côn trùng, tiếng chim chóc.
Sau khi ánh hoàng hôn tan biến, Tống Tiềm Cơ thu hồi lại bản đồ, lúc này hắn mới đi tới trước miệng giếng, cúi đầu nhìn xem.
Triệu Nhân được như ý nguyện, bảo vệ được lối vào bảo khố, nhưng lại bị trận pháp vây khốn, một bước cũng khó đi.
Hắn mặt xám mày tro, sắc mặt tiều tụy, cũng không dám gọi Tống sư đệ hay Tống huynh đệ nữa, mở miệng liền kêu sư huynh:
“Tống sư huynh, đồ vật ngài cần ta đều đã cho, cũng đã ba lần rồi, ngài cũng nên cho ta một con đường sống đi”
“Chờ một chút”. Tống Tiềm Cơ nói:
“Dưỡng thương cho tốt rồi đi”
Mỗi khi ‘Đội phát gà’ gửi truyền tin phù về nói hàng không đủ, hắn liền tìm tới gõ Triệu Nhân.
Mỗi một người nông dân đều có thể là một cao thủ trồng trọt. Một người thạo nghề nông cày đều có thể là vị Lưu thợ mộc tiếp theo, có thể làm ra được loại nông cụ mới giống như chiếc cày trục cong kia. Trong lòng Tống Tiềm Cơ, bọn họ tất nhiên là quan trọng hơn nhiều so với Triệu Nhân rồi.
“Tống huynh, ta tới đây”. Kỷ Thần bưng theo băng gạc, các loại thuốc bột xuất hiên bên miệng giếng:
“Triệu đạo hữu, ta tới giúp ngươi thay thuốc đây”
Triệu Nhân muốn khóc mà không khóc được, muốn mắng mà không dám mắng.
Hắn chỉ cần nhìn thấy mặt Kỷ Thần liền nhớ tới những thống khổ huyết tinh của đêm đó.
Đó vĩnh viễn là ác mộng của hắn.