Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 135 - Chương 135. Mở Kho Phát Lương (3)

Chương 135. Mở kho phát lương (3)
Chương 135. Mở kho phát lương (3)

Đêm đó, sau khi Tống Tiềm Cơ ném bỏ thanh trúc, Kỷ Thần liền lấy ra một chiếc khăn lụa làm bằng băng tơ tằm, lau tay cho hắn:

“Tống huynh là văn nhân nhã sĩ, phong lưu hàm súc, đôi tay này của ngươi nên để cầm bút cầm cờ. Nhìn thấy nó dính máu, trong lòng ta liền cảm thấy không thoải mái”

Trong lòng Triệu Nhân kêu rên, văn nhân nhã sĩ cái đầu ngươi.

Nhà ngươi văn nhân nhã sĩ như vậy sao?

“Cho nên….” Kỷ Thần hít sâu một hơi, kiên định nói:

“Về sau những việc như thế này cứ để ta tới đi, ta sẽ thay Tống huynh làm. Đừng để đôi tay của huynh bị ô uế”

Triệu Nhân suýt chút nữa thì tức giận mà chết. Đám người các ngươi có hay không có một người bình thường?

Tống Tiềm Cơ nghĩ thầm, vừa mới rồi, sắc mặt ngươi còn trắng bệch, hai chân thì run rẩy, mang theo bộ dáng như sắp nôn hết ra đến nơi, giờ như thế nào lá gan đột nhiên lại lớn hơn rồi.

Nhưng cũng đừng thức tỉnh một số thứ bất thường đấy nhé. Kiếp trước những người bị vậy trong trận của người đều phải trải qua vô vàn tra tấn mà chết. Đời này liền quên đi thôi

Tống Tiềm Cơ cười nói:

“Thời điểm có thể không cần động thủ, nhớ tận lực không nên động thủ”

“Ta hiểu được”. Kỷ Thần gật đầu, liếc nhìn Triệu Nhân đang run rẩy, trong lòng yên lặng bổ sung thêm nửa câu sau:

‘Tới thời điểm cần phải động thủ, liền nhất định phải ra tay thật tàn nhẫn, như vậy không chỉ tiết kiệm sức lực, tiết kiệm thời gian mà còn nhanh có hiệu quả’

Tống Tiềm Cơ nói:

“Đả thương người cũng không phải là mục đích, đó chỉ là một loại thủ đoạn, ngươi băng bó cho hắn trước đi”

“Được rồi Tống huynh”

Kỷ Thần tiến tới chỗ Triệu Nhân, thực hiện từng bước một cách tinh tế, lấy từng cây dằm đang cắm trong thịt ra, cắt bỏ chỗ thịt thối đi, sau cùng bọc một lớp kim sáng dược mà phàm nhân hay dùng lên.

Cả người Triệu Nhân đầy mồ hôi lạnh, đau đớn muốn chết:

“Ngươi một kiếm giết ta đi”

Kỷ Thần chân thành nói:

“Triệu đạo hữu, sinh mệnh là đáng quý, không nên dễ dàng đòi sống đòi chết như vậy. Lạc lối chỉ cần biết quay đầu lại, cải tà quy chính, làm lại từ đầu cũng không muộn”

Sau khi lại kết thúc một lần thay thuốc, tiếng kêu rên dưới giếng liền yếu dần đi.

“Thế nào rồi?”. Tống Tiềm Cơ hỏi.

“Rất nhanh sẽ tốt thôi. Bản thân tu sĩ đều có sức khôi phục nhanh chóng. Tống huynh đừng lo lắng”. Kỷ Thần tự tin nói.

‘Đội phát gà Thiên Cừ’ đúng lúc này bước vào cửa, cả bốn người đều tươi cười rạng rỡ.

Kỷ Thận lập tức đi tới đón Kỷ Tinh:

“Muội muội ngốc, ngươi không gặp rắc rối gì chứ? Không gây ra đại sự gì đấy chứ?”

Ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng biểu tình trên khuôn mặt hắn lại đầy nét quan tâm, trước nhìn qua một vòng quanh người Kỷ Tinh để xác định đối phương bình yên vô sự.

Kỷ Tinh trợn mắt nhìn hắn:

“Nào có gặp rắc rối gì. Mỗi chỗ ta đến, người dân nơi đó đều gọi ta là tiên nữ đấy”

“Ánh mắt người Quận Thiên Cừ này có vẻ không được tốt lắm”. Kỷ Thần ghét bỏ nói.

“Mọi người vất vả rồi”. Tống Tiềm Cơ cười nói.

Khâu Đại Thành nói:

“Không vất vả đâu, mọi người đều thật sự cảm kích chúng ra”

Kỷ Thần vừa hưng phấn vừa tò mò:

“Lúc các ngươi đi phát lương, mọi người có nói gì không?”

“Đương nhiên là đều nói tốt rồi”. Từ Khán Sơn đối diện với ánh mắt đầy chân thành của Kỷ Thần, không đành lòng nói dối hắn, nét tươi cười trở nên có chút miễn cưỡng:

“Nhưng là cũng có người bịa đặt, dĩ nhiên lại nói-----”

“Nói cái gì?”

Chu Tiểu Vân thở dài:

“Nói tân tiên quan đây là muốn cho bọn họ ăn một bữa cơm thật no, làm cho bọn họ tiêu tan oán khí sau đó sẽ đưa bọn họ đi Tế Thiên”

 “Cái gì?”. Vẻ mặt Kỷ Thần mờ mịt:

“Tế Thiên là sao?”

“Cũng có người nói, những lương thực, gia súc gia cầm mà tân tiên quan cấp cho này đều đã được làm phép, ăn nhiều liền sẽ trở thành những con rồi nô lệ của hắn”. Kỷ Tinh cũng thở dài.

“Không phải chứ? Vậy mà cũng có người tin sao?”. Kỷ Thần tức giận mà bật cười.

Hắn cảm thấy những ý nghĩ này thật kỳ quặc, người bình thường thật sự khó mà nghĩ ra được.

Đồng thời cũng cảm thấy khó chịu, một hồi vất vả lại phải chịu oan uổng như vậy.

“Thật là buồn cười, Tống huynh, hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ?”. Kỷ Thần võ bàn.

“Cái gì làm sao bây giờ?”. Tống Tiềm Cơ hỏi.

“Chúng ta phải giải thích với mọi người thế nào?”

“Không cần giải thích”

Tống Tiềm Cơ nghĩ thầm, ngày mai khả năng cái chân què của Lưu thợ mộc sẽ khỏi. Mạnh Hà Trạch được hắn phái đi làm việc cũng nên trở lại.

Hắn hiện giờ rất bận, có rất nhiều ý tưởng khai hoang, trồng trọt đang chờ hắn thực hiện.

Người khác nói như thế nào cũng không ảnh hưởng đến công việc của hắn.

Bốn người thấy Tống Tiềm Cơ vẫn bình tĩnh như cũ, đều cho rằng hắn sớm đã có chuẩn bị nên cảm thấy yên tâm trở lại:

“Bá tánh không có khả năng trông một chốc một lát liền tín nhiệm chúng ta, nói miệng không bằng chứng, chỉ có lâu ngày mới thấy lòng người”

“Chúng ta lấy bất biến ứng vạn biến”

-----

Phía Nam Thiên Thành, một tòa đại trạch có quy mô chỉ dưới Tiên quan phủ đang đèn đuốc sáng trưng.

Một lão giả ngồi ngay ngắn ở vị trí thủ tọa hỏi:

“Tin tức đã truyền ra ngoài chưa?”

Người trẻ tuổi đứng trong sảnh kính cẩn nói:

“Đã thực hiện”

“Bên phía Tiên quan phủ bên kia có phản ứng gì không? Có người nào đứng ra giải thích gì không?”

“Bọn họ vẫn luôn không có phản ứng gì”

Cả sảnh đường ồ lên. Sự vội vàng, nôn nóng cơ hồ được viết ở trên mặt mỗi người.

Tiên quan Quận Thiên Cừ có địa vị siêu tuyệt, họ chưa bao giờ quản tới những việc nơi thế tục, quyền lực chân chính nằm trong tay ba tộc.

Tiên quan như nước chảy, quý tộc vững như sắt. Bọn họ đối với tiên quan cũng không xa lạ gì, thậm chí còn tự tổng kết ra một bộ biện pháp ứng phó tiên quan, đã áp dụng và lần nào cũng thấy đúng.

Mãi cho đến khi gặp được vị tiên quan Tống Tiềm Cơ ra bài không theo kịch bản này.

“Nghe nói tiên quan mới muốn miễn trừ thuế sở hữu, chỉ thu thuế của đồng ruộng trên trăm mẫu trở lên, ai nhiều ruộng thì nộp thuế”

“Ta còn nghe nói, hắn muốn đích thân đi khắp Quận Thiên Cừ”

“Chúng ta đều đang ở chung một thuyền, nếu không nghĩ ra được biện pháp gì thì chỉ có con đường chết mà thôi”

Lão giả ngồi ở thủ tọa bỗng nhiên mở mắt ra, quát lên một tiếng, cuộc cãi vã lập tức dừng lại:

“Ầm ĩ cái gì, ta còn có một kế hoạch, tuy đây chỉ là hạ sách nhưng cũng không phải không thể thử”

Hết chương 135.
Bình Luận (0)
Comment