“Tư lễ, ngươi phái người đem theo lễ trọng cùng với phong thư ta tự viết kia, đưa tới Quận Hồng Phúc, tặng cho Tư quân Hồng Phúc, hắn sẽ tự bẩm báo lên Lưu tiên quan. Cẩn thận chút”
Tư lễ bước ra khỏi hàng đáp lời.
Quận Hồng Phúc giáp với phía đông Quận Thiên Cừ, tiên quan họ Lưu, xuất thân Minh Hà Phong của Hoa Vi Tông, là tộc đệ của đại trưởng lão Giới Luật Đường Lưu Hồng Phong.
Mười năm trước, Quận Thiên Cừ gặp đại nạn hạn hán, con dân Thiên Cừ tìm đủ mọi cách, ý đồ dời nhà đến Hồng Phúc. Nhưng thủ vệ biên giới lại tàn bạo, bắt được dân trốn vào liền trực tiếp đánh chết, đem thi thể phơi dưới ánh mặt trời ở đường biên giới, lúc này mới dần dần không còn ai lấy thân mình mạo hiểm.
Khi lão giả đề xuất đưa thư cho Lưu tiên quan ở Quận Hồng Phúc, đám người lập tức hiểu hắn muốn làm gì.
“Lý thái gia, thỉnh ngài nghĩ cho kĩ, việc này chẳng khác nào dẫn sói đuổi hổ cả!”
“Họ Tống kia không phải thứ tốt đẹp gì nhưng họ Lưu cũng không dễ tống cổ đi đâu”
“Aiz, ta vẫn hoài niệm họ Triệu nhất, chỉ cần cho Triệu Nhân đủ lợi ích, hắn liền buông xuôi phó mặc không thèm quản. Nào giống Tống Tiềm Cơ, ở miếu thần chúng ta dâng bảo vật chỉ kém dâng cả quần lên thôi, mà hắn đối xử với chúng ta thế nào? Hắn vậy mà muốn thi hành chính sách ác độc như ‘thuế ruộng’! ”
Hàng năm thường giao thiệp với tiên quan, bọn họ biết rõ tiên quan cũng tham lam giống như phàm nhân, có khi còn hơn.
Tu sĩ xuất thân thế gia và tông môn một lòng tu luyện, về mặt sức mạnh thì siêu phàm thoát tục, chính vì quá thoát tục mà đối với một số thường thức gần như vô tri.
Đám quý tộc từ tận đáy lòng cũng không sợ tiên quan, ngoài mặt thì giả bộ cung kính, cẩn thận phụng dưỡng, ngoan ngoãn phục tùng, thật ra không lúc nào là không tính kế làm sao để lợi dụng tiên quan.
Lý lão thái gia ho khan một tiếng nặng nề, trầm giọng nói:
“Dẫn sói đuổi hổ sao? Không sai, Tống Tiềm Cơ tuy là ác hổ, Lưu Hồng sơn cũng là tham lang, nhưng ít nhất chúng ta biết được Lưu tiên quan muốn gì, còn Tống Tiềm Cơ chân chính muốn gì, các vị có ai nói rõ được không?”
Không có ai phản ứng.
Nghe nói thủ hạ của Tống Tiềm Cơ – Mạnh Hà Trạch đã khoá chặt cổng lớn của thần miếu, không cho phép bất cứ ai đến.
Tống Tiềm Cơ thậm chí không cho phép phàm nhân quỳ trước mặt hắn.
Một tu sĩ, đến cả việc thờ phụng và hương hoả cũng không cần, thì còn muốn gì nữa?
Một mẫu ngàn cân là cái gì? Hắn lại không thể ăn cơm.
“Hành vi của Tống Tiềm Cơ căn bản không thể đoán trước. thời khắc sinh tử tồn vong, chỉ có thể dùng hiểm chiêu, cắt thịt dẫn sói mới có cơ hội chuyển mình”
Lý thái gia thấy sắc mặt mọi người trầm trọng, gầm một tiếng:
“Phấn chấn lên, đoàn kết lại, đấu tranh chân chính còn chưa bắt đầu, có thịt cắt thịt, có máu lấy máu. Thổ địa của chúng ta chính là nơi này, gia tộc của chúng ta đời đời kiếp kiếp sống ở đây, chúng ta mới là chủ nhân chân chính của Thiên Cừ!”
“Vì vinh quang và tôn nghiêm của gia tộc, vì để nhi tử của các ngươi có điền trang và kho lương mà kế thừa, vì những tháng ngày tốt đẹp của con cháu hậu đại….”
Ngoài phòng tối om, trong phòng ánh lửa huy hoàng.
Bầu không khí mê mang, sợ hãi, nôn nóng lui xuống như thuỷ triều, cuối cùng chỉ lưu lại từng cặp mắt đỏ ngầu, ác độc.
“Đem Tống Tiềm Cơ ——”
Giọng nói già nua trầm xuống, vang vọng khắp thính đường.
Đám người đồng thanh hô lên:
“Đuổi khỏi Thiên Cừ ——”
……….
Sau khi Kỷ Thần tới Quận Thiên Cừ mới chân chính cảm thấy chân thực, cảm nhận được một cuộc sống mới.
Hắn có thể chuyên tâm nghiên cứu kì đạo, học trận pháp với Tống Tiềm Cơ, đổi thuốc, trị thương cho Triệu Nhân đạo hữu, thuận tiện dùng đạo cụ của Triệu Nhân để luyện tập các trận pháp khác nhau.
Ngoại môn đệ tử đối với hắn rất thân thiện, không ai kỳ thị hắn, quản giáo hắn. Nơi nào có đông ngươi trẻ tuổi nơi đó luôn tràn ngập sức sống.
Hắn cho rằng việc theo Tống Tiềm Cơ tới Thiên Cừ là một quyết sách tràn ngập trí tuệ, vô cùng anh minh.
So với ở nhà ăn no chờ chết, sau lưng bị người ta gọi là phế vật, còn vui vẻ hơn ngàn vạn lần.
“Hôm nay tới đây thôi”
Tống Tiềm Cơ gập quyển kỳ phổ cũ kĩ lại.
“Tống huynh, ta cáo từ đây”
Kỷ Thần cực không nỡ, mở nắp giếng thông khí cách âm tự chế ra, nhìn xuống đáy giếng.
“Triệu đạo hữu, ngày mai gặp nhé”
Triệu Nhân run lập cập, ngẩng đầu rặn ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn:
“Không, không cần gặp nữa đâu, ngài thật sự không cần khách khí như vậy”
Sau khi Kỷ Thần rời đi, Tống Tiềm Cơ ngồi bên cạnh giếng, mỉm cười nói:
“Triệu huynh, vết thương của ngươi dưỡng thế nào rồi?”
“Tốt rồi, hoàn toàn khỏi rồi!”
Triệu Nhân vội vàng hét to.
“Tống sư huynh, tống lão ca, ngươi muốn gì ta đều cho rồi, ngươi yêu cầu ta dùng đạo tâm thề không để lộ, không báo thù, ta cũng thề rồi, cầu ngươi thả ta đi!”
Tống Tiềm Cơ đáp:
“Chúng ta thương lượng một chút, ngươi thay ta làm xong một chuyện cuối cùng này, ta tiễn ngươi đi, thế nào?”
Triệu Nhân đang định đáp ứng thì mặt lại lộ vẻ tuyệt vọng.
Hắn nghe thấy Tống Tiềm Cơ hỏi:
“Ta viết một phong thư, ngươi thay ta gửi cho tiên quan Quận Hồng Phúc cách vách”
Thật sự đơn giản như vậy sao?
“Ngươi muốn làm gì”
Triệu Nhân cảnh giác.
“Chỉ là một phong thư sao?”
Tâm tư hắn xoay chuyển.
Lần này bản thân bất cẩn nhận thua, nhưng nghe nói Lưu Hồng Sơn kia sắp đột phá Nguyên Anh, lấy tu vi của hắn, cho dù trận pháp của trận sư Luyện Khí có tinh diệu đến thế nào cũng không làm gì được hắn.
Hắn cười làm lành nói:
“Hồng Phúc giàu có, Lưu tiên quan những năm gần đây không biết đã kiếm được bao nhiêu đồ tốt, hắn gia lớn nghiệp đại, vô cùng giàu có, ngài gõ ta chi bằng gõ hắn!”
Tống Tiềm Cơ chân thành đáp:
“Triệu đạo hữu, một người chỉ lo trồng trọt như ta, không có hứng thú đi đâu cũng lo lừa gạt người khác”
Triệu Nhân ôm bả vai thầm nghĩ, mở mồm là nói nhảm, ta tin ngươi mới lạ.
Ngoài mặt hắn lại liên tiếp gật đầu:
“Đúng thế, ta không nên lấy lòng tu sĩ để đo bụng nông dân!”
Sau khi Tống Tiềm Cơ đến, hắn xem không ít bản đồ.
Phía nam Quận Hồng Phúc mùa xuân thường ngập gây ra lũ lụt, nếu có thể nạo vét sông, gia cố bờ kè, lại đào thêm một con kênh nhỏ dẫn nước từ Quận Hồng Phúc đến Quận Thiên Cừ, vậy Quận Thiên Cừ liền có nước tưới ruộng, Quận Hồng Phúc cũng không còn phải chịu khổ vì lũ lụt, vẹn cả đôi đường. Quận Thiên Cừ cũng coi như có một con kênh nhỏ, cách ‘danh xứng với thực’ gần thêm một bước.
Nhưng đây chỉ là đề xuất, nếu đối phương không đồng ý, Tống Tiềm Cơ cũng không định cưỡng cầu.
Hắn có rất nhiều cách, cùng lắm thì đào kênh dẫn nước từ trong rừng độc. Tốn chút công phu, luyện chế một bộ pháp khí lọc nước, trước khi dòng nước tiến vào Thiên Cừ, lọc đi độc tố và tạp chất, Quận Thiên Cừ vẫn sẽ có nước để tưới ruộng.
Nhờ phúc đời trước, hắn kỹ năng nhiều vô kể, vừa hay biết chút luyện khí.
Phù truyền tin bay vào trời đêm, bay về hướng đông. Triệu Nhân thở phào, lòng ngập tràn hi vọng nói:
“Tống sư huynh, có thể rút bỏ trận pháp, thả ta đi được rồi chứ?”
“Tống sư huynh”
Thanh âm của thiếu niên vang lên trước cửa Tống Viện.
“Đợi đã”
Tống Tiềm Cơ nghênh đón Mạnh Hà Trạch .
“Này, Tống huynh!”
Triệu Nhân không cam lòng, nhưng nắp giếng trên đỉnh đầu vẫn đóng lại.
Sớm không tới muộn không tới, sao cứ phải nhằm lúc này mà tới? Triệu Nhân hận chết Mạnh Hà Trạch.
Phần ghi hận này thậm chí còn vượt qua cả Kỷ Thần.
Còn về Tống Tiềm Cơ? Dưới sự phụ trợ của những người khác, Tống Tiềm Cơ đã là người tốt ôn hoà thiện lương rồi.