Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 137 - Chương 137. Dẫn Sói Đuổi Hổ (2)

Chương 137. Dẫn sói đuổi hổ (2)
Chương 137. Dẫn sói đuổi hổ (2)

“Tình hình thế nào rồi?”

Tống Tiềm Cơ vừa hỏi vừa đánh giá Mạnh Hà Trạch từ trên xuống dưới.

Trong lòng Mạnh Hà Trạch ấm áp:

“Tống sư huynh tính toán chu toàn, mọi người đều không sao, sư huynh không cần lo lắng!”

Tống Tiềm Cơ thầm nghĩ, nhi tử đi ngàn dặm, phụ thân lo âu cũng là chuyện thường tình mà.

Mạnh Hà Trạch lấy ra một túi trữ vật:

“Đây là toàn bộ chủng loại hoa cỏ bên rìa rừng độc, theo yêu cầu của sư huynh, mỗi loại lấy một gốc”

Tống Tiềm Cơ lấy ra một xấp phù chú:

“Ngày mai bảo mọi người đổi chỗ phù cũ thành những tấm này”

“Mọi người không đi sâu vào trong rừng, phù tránh chướng khí còn chưa dùng hết”

Mạnh Hà Trạch thấp giọng đáp:

“Sư huynh không cần vất vả như vậy”

“Không vất vả”

Tống Tiềm Cơ nói.

Không giống như tụ quang phù cần suy nghĩ nhiều, Phù tránh chướng khí đời trước đã có, chỉ cần nhấc bút liền vẽ xong, dễ như trở bàn tay.

Ngoại môn đệ tử trước đó chia thành hai nhóm, một nhóm do hai nữ tu và hai tên nghiện bạc dẫn đầu, đi khắp nơi phát gà.

Một nhóm khác do Mạnh Hà Trạch dẫn đầu, đi về biên giới phía bắc Quận Thiên Cừ - rừng độc

Bởi ở gần đường biên giới và rừng rậm nguyên sinh nên không khí phía bắc Thiên Cừ khá ẩm ướt, chỉ xếp sau Thiên Thành.

Người bình thường muốn kiếm sống chỉ có thể trồng trọt, hái lượm, đánh cá, chăn nuôi, săn bắn.

Nhưng điều kiện tự nhiên của Thiên Cừ ác liệt, chẳng có cá mà đánh, chẳng có quả mà hái, trong số cách kiếm sống còn lại chỉ có săn bắn là nhanh có kết quả nhất.

Nhưng chướng khí trong rừng có độc, hung thú cũng không phải vật phàm, đa phần đều là yêu thú. Phàm nhân mà vào rừng chỉ có một con đường chết.

Yêu thú mấy năm gần đây càng ngày càng hung hăng ngang ngược, thỉnh thoảng còn ra khỏi rừng vồ bắt thôn dân và gia cầm, dẫm đạp phá huỷ ruộng đồng một cách bừa bãi.

“Hôm nay có thu hoạch gì không”

Tống Tiềm Cơ hỏi.

Mạnh Hà Trạch khoe khoang đáp:

“Hôm nay bọn đệ hợp lực đánh chết được một con sói mắt đỏ cấp thấp, thịt thú phân cho thôn dân, ngoài cửa thôn đốt lửa lên, cả thôn nướng thịt ngoài trời, ăn đến no căng cả bụng! Đợi đến khi mọi người phối hợp nhịp nhàng là có thể đánh được yêu thú có yêu đan!”

Cách tốt nhất để tăng sức chiến đấu là thực chiến, chiến đấu với yêu thú không thể dự đoán chiêu thức, đúng lúc có thể tôi luyện kĩ năng chiến đấu, trận pháp.

Ngoại môn đệ tử cảm thấy Tống sư huynh dụng tâm lương khổ, vừa phải nghĩ cho việc tu luyện của mọi người vừa phải cân nhắc an toàn, phù tránh chướng khí có thể chống đỡ chướng khí, tụ quang phù có thể phát tín hiệu cầu cứu.

Đã có kế hoạch chu toàn, phương pháp phù hợp, rừng độc chính là một mảnh sân huấn luyện thiên nhiên.

Mạnh Hà Trạch lại kể nhiều chuyện thú vị lúc săn bắn, hắn không để các đệ tử khác tới mới tiện cho hắn nổi bật.

Tống Tiềm Cơ kiên nhẫn nghe xong mới hiểu ý của đối phương là muốn được ngợi khen.

“Làm tốt lắm”

Hắn nỗ lực khen:

“Ừm, thật không tệ”

Mạnh Hà Trạch tinh thần phấn chấn, xắn tay áo xông vào bếp.

“Đệ đi nấu mì cho sư huynh”

“Được”

Tống Tiềm Cơ gật đầu.

Hắn không khỏi suy nghĩ, tới Thiên Cừ, làm đại tiên quan một quận, có đất trồng không hết.

Ngoài mặt thì phong quang, sau lưng chẳng phải vẫn ăn mì sao.

Đêm đã về khuya, khói bếp bay vào mây đêm, khiến ánh trăng càng thêm mông lung.

Trù phòng truyền tới hương thơm giản dị của bột mì, rau xanh và hành lá, canh cà chua dậy mùi chua nhẹ.

Giữa bầu hương khí khói lửa nóng ấm, Tống Tiềm Cơ ngồi trước bàn đá, mượn ánh trăng ảm đạm nhìn kĩ cây cỏ Mạnh Hà Trạch mang tới.

Có những thứ này rồi, hắn có thể dựa vào kinh nghiệm của mình mà phán đoán tình trạng chướng khí trong rừng.

Ví dụ như cây nhỏ này, màu xanh lơ, hình dạng phiến lá như lục lạc, được gọi là chướng linh thảo.

Chướng khí càng dày đặc, màu sắc phiến lá càng đậm.

Đời trước hắn vào rừng đã là trăm năm sau, chướng linh thảo bên rìa rừng hiện sắc đỏ đậm, tựa như máu tươi đọng lại.

Tình hình hiện giờ tốt hơn nhiều so với hắn tưởng tượng.

Nhưng từ đó có thể thấy, trong vòng một trăm chăm, độc chướng càng ngày càng nghiêm trọng.

Tống Tiềm Cơ hơi chau mày, thế giới này đang càng ngày càng xấu đi sao? Là điều gì gây ra sự biến đổi này?

“Tống sư huynh, mì tới rồi đây!”

Thiếu niên hô lên.

Hương nước canh mì ập tới trước mặt, Tống Tiềm Cơ buông xuống cây lá giữa kẽ ngón tay.

Hắn tự khuyên mình không nghĩ tới những thứ này.

Đời này hắn không cần quan tâm đến thế giới, chỉ cần chăm lo ruộng nương cho tốt.

……

Người quan tâm đến thế giới nhiều vô cùng, thiếu một Tống Tiềm Cơ cũng không sao.

Sau khi Đăng Văn nhã hội kết thúc, các phái lục tục rời khỏi Hoa Vi Tông, một tốp người trẻ tuổi nổi danh hoặc không, tụ họp lại phân ly.

Hà Thanh Thanh theo đồng môn đến Tiên Âm Môn ở Thiên Nam Châu, đồng môn cùng Thư Viện trước đây tới tiễn nàng, từng tiếng chúc phúc thân thiết, gọi nàng là đại sư tỷ đi ra từ Thanh Nhai.

“Về sau lại muốn nghe ngươi gảy cầm chẳng hề dễ dàng, đồng môn một hồi, gảy một khúc cho mọi người đi”

Có người đề nghị.

Mọi người sôi nổi phụ hoạ, Thanh Nhai Lục Hiền cũng tới xem náo nhiệt, lớn tiếng vỗ tay khen hay.

“Thỉnh ta gảy cầm, cần có bái thiếp”

Hà Thanh Thanh bình tĩnh đáp.

Sắc mặt đồng môn nháy mắt trở nên xấu hổ, ngượng ngùng tản đi, sau lưng nói nàng dựa vào khí vận mà một bước lên trời, liền khinh cuồng tự cao tự đại.

Hà Thanh Thanh kỳ thật cũng không dám ngông cuồng.

Sau khi nàng vào Tiên Âm Môn, sư phụ Giáng Vân tiên tử liền xuống núi đi xa.

Nàng một mình đứng ở địa vị cao, từng bước cẩn thận, chỉ sợ làm không tốt cái danh đại sư tỷ, khiến sư phụ mất mặt.

Luận về tu luyện và gảy cầm, nàng so với bất kì ai đều nỗ lực hơn.

Nhưng đồng môn từ nhỏ đã được hưởng tài nguyên tốt nhất, tu vi cao hơn nàng quá nhiều, nào có đạo lý bị nàng đuổi kịp trong một sớm một chiều.

Đêm đã về khuya, Hà Thanh Thanh vẫn đang gảy đàn, thần sắc vô cùng chuyên chú.

Trà trên bàn đã lạnh, đăng hoa đã tàn, thị nữ Bình Nhi sau lưng nghiêng người dựa vào tường, buồn ngủ mà ngáp ngắn ngáp dài.

“Đại sư tỷ, người kia quay lại rồi!”

Một thị nữ khác là Hạnh Nhi vào cửa, đánh vỡ cục diện đáng buồn.

“Mau mời vào đây!”

Hà Thanh Thanh đột nhiên đứng dậy.

Một vị ngoại môn đệ tử được Hạnh Nhi dẫn vào, thần sắc sợ hãi.

Thêm trà châm đèn, Hà Thanh Thanh rót một ly trà, tự tay đưa cho vị ngoại môn đệ tử kia:

“Không vội, từ từ nói”

Đối phương có chút hoảng hốt:

“Đệ tử dựa theo phân phó của đại sư tỷ xuống núi thăm dò tin tức của Tống tiên quan ở Quận Thiên Cừ, nhưng Quận Thiên Cừ mấy năm gần đây do Triệu Gia ở Thiên Bắc lo liệu, rất ít khi có tin tức truyền ra ngoài”

Hết chương 137.
Bình Luận (0)
Comment