Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 138 - Chương 138. Dẫn Sói Đuổi Hổ (3)

Chương 138. Dẫn sói đuổi hổ (3)
Chương 138. Dẫn sói đuổi hổ (3)

“Không có tin tức gì sao….’

Hà Thanh Thanh cúi đầu, ánh sáng trong mắt ảm đạm đi.

Ngoại môn đệ tử do dự đáp:

“Chỉ có một tin, nghe nói Tống Tiềm Cơ khoá lại thần miếu, còn không cho phép người khác quỳ trước mặt hắn, cũng không biết là thật hay là giả”

“Nhất định là thật!”

Hà Thanh Thanh nở nụ cười:

“Đa tạ ngươi!”

“Chút sức lực nhỏ bé, không dám nhận lời cảm ơn, đệ tử xin cáo lui!’

“Ừm, ta tiễn ngươi”

Hà Thanh Thanh nói.

“Chờ đã!’

Hạnh Nhi gọi nàng, trước tiên đuổi ngoại môn đệ tử kia ra ngoài:

“Ngươi ở ngoài điện chờ chút”

Hà Thanh Thanh không hiểu.

Bình Nhi che miệng cười:

“Đại tiểu thư suýt nữa lại phạm sai lầm rồi”

Hà Thanh Thanh giật mình:

“Gì cơ?”

“Tiên Âm Môn cách dưới núi rất xa, xuống núi một chuyến không dễ gì, ngoại môn đệ tử chạy việc giúp cho nội môn, tiên tử trong nội môn thường ban thưởng ít đồ”

Hạnh Nhi nói.

“Không thể tay không mà tiễn người đi”

“Đây cũng là quy tắc sao?”

Hà Thanh Thanh hỏi.

Bình Nhi tận tình khuyên bảo:

“Không thể tính là quy tắc, nhưng mọi người đều làm vậy. Không thưởng đương nhiên không sao, về sau lại tìm người làm việc vẫn tìm được thôi, chỉ là không tận tậm như vậy nữa. Người ta có mười phần lực thì chỉ dùng tám phần thôi, chúng ta cũng không thể tìm ra sai lầm đúng không? Cùng là nghe ngóng tin tức, có thể nghe được một câu, cũng có thể nghe được mười câu, hoàn thành và nỗ lực hoàn thành cách nhau rất xa!”

Hà Thanh Thanh lẳng lặng lắng nghe, chầm chậm gật đầu.

“Mọi người đều thưởng bao nhiêu?”

Nàng hỏi.

“Có nhiều có ít, xem địa vị, xem gia cảnh, xem tu vi. Trong số tiên tử trong môn phái, Diệu Yên tiên tử ra tay hào phóng nhất”

Hà Thanh Thanh có chút hiếu kỳ:

“Diệu Yên sư tỷ mỗi lần thưởng bao nhiêu?”

Nàng và Diệu Yên đều gọi nhau là ‘sư tỷ’, cũng coi như chuyện kỳ lạ ở Tiên Âm Môn.

“Diệu Yên tiên tử mỗi lần thưởng tám mươi tám linh thạch, rất cát lợi”

Hà Thanh Thanh ngạc nhiên:

“A? Nhiều như vậy?”

Gia cảnh nàng giàu có, nhưng đó là do sư phụ cho, lúc chi tiêu vẫn thấy đau lòng.

Bình Nhi khuyên:

“Đại sư tỷ là bộ mặt của Liên Hoa Phong, không thể keo kiệt. Chi bằng về sau liền thưởng chín mươi chín, cửu cửu quy nhất, điềm lành hơn, hơn nữa còn vượt qua Diệu Yên tiên tử, thế nào ạ?”

“Cái này, thôi được”

Hà Thanh Thanh có chút cần chờ, cuối cùng vẫn gật đầu.

Hạnh Nhi vỗ tay:

“Chúng đệ tử biết đại sư tỷ ra tay hào phóng, về sau tiểu thư lại tìm người xuống núi truyền tin làm việc, đều tranh nhau mà làm, danh vọng của tiểu thư nhất định càng ngày càng cao”

Cửu cửu quy nhất, chín mươi chín.

Hà Thanh Thanh lấy ra một bao linh thạch:

“Ngươi đưa cho hắn đi”

Nét hưng phấn trên mặt nàng đã nhạt dần, trong mắt hiện lên vẻ ủ rũ nhàn nhạt, nhưng cách một tầng lụa, không ai thấy được.

“Đều lui xuống đi, ta muốn yên tĩnh một mình”

Hai thị nữ đáp lời, cung kính lui xuống.

Đợi các nàng bước ra khỏi cung điện liền nhìn nhau cười, thần sắc cung kính bay sạch.

Hạnh Nhi lấy một viên linh thạch  ra, ném cho ngoại môn đệ tử chạy việc vặt:

“Đại sư tỷ thưởng ngươi! Mau đi đi!”

Chín mươi tám viên còn lại, hai người vừa chia chác vừa cười:

“Nàng ta quả thực quá dễ lừa gạt, vạn sự chỉ cần thêm tám chữ ‘đều là quy tắc’, ‘vì tốt cho ngươi’, không gì không làm được!”

“Thấy nàng ta ở Cầm Thí lúc Đăng Văn nhã hội hung dữ như vậy, ta còn tưởng người này khó hầu hạ thế nào, kỳ thực nàng ăn mềm không ăn cứng, chỉ cần đối với nàng ta thuận theo chút liền có thể đem nàng ăn sạch”

“Ăn may được làm đại tiểu thư, tu vi còn không cao bằng ta, đời này làm gì có chuyện dễ ăn thế, ta nghe nói đám Liễu Hoa sư tỷ đang tìm cơ hội chỉnh nàng đấy, chúng ta cũng có thể xem náo nhiệt”

Tiên Âm Môn hai người Giáng Vân và Vọng Thư đã chia rẽ từ lâu, sau khi Giáng Vân thu nhận để tử thân truyền, chưa từng đích thân dạy qua một ngày, liền vội vàng rời đi.

Đệ tử này xuất thân kém, tu vi thấp, dung mạo lại xấu xí như quỷ, chỉ dựa vào một khúc ‘Phong tuyết nhập trận khúc’ mà toả sáng rực rỡ ở Đăng Văn đại hội.

Khúc nhạc không tính là cực khó, có người nói Diệu Yên tiên tử gảy càng hay hơn, Hà Thanh Thanh chỉ là may mắn, có được nó trước một bước.

Thứ lấy được nhờ vận khí sẽ mất đi bởi thực lực, cũng có người đồn đoán Giáng Vân nhất thời kích động thu nhận, giờ đã hối hận, không tìm được lí do để sửa lời nên chỉ có thể tránh mặt không gặp.

Ở nơi Hà Thanh Thanh không nhìn thấy, những lời đồn này như mọc thêm cánh, truyền khắp Tiên Âm Môn.

Hạnh Nhi, Bình Nhi mới nói được hai câu đã có người khác mò tới, thần sắc cổ quái che miệng cười khẽ với nhau, nội dung rất nhanh đã đi theo phương hướng khác.

“Nàng ta còn đi nghe ngóng Tống sư huynh song tuyệt kỳ thư, đúng là mơ giữa ban ngày”

“Đã nằm mơ chi bằng mơ cho lớn vào, ta chọn Tử Dạ Văn Thù, huynh ấy thật đẹp mắt!”

“Nghe nói Tống sư huynh cũng đẹp mắt, nhưng có ai gặp qua chưa?”

“Danh tiếng Tống sư huynh ở khắp nơi, nhưng tiếc là người tận mắt thấy qua lại ít, đã từng có giao tình lại càng ít hơn…”

Ngoại môn đệ tử chạy việc vặt không đi quá xa, cũng không ai để ý hắn đi chưa.

Hắn âm thằm nắm chặt tay, một viên linh thạch có góc có cạnh, cộm đến mức khiến lòng bàn tay đau nhức.

………….

Hà Thanh Thanh một mình dựa vào lan can.

Bóng đêm mênh mang, sao trời rải rác, tựa như tuyết bay.

Rõ ràng giờ mới đang đầu hè mà nàng lại cảm thấy từng đợt hàn ý, ớn lạnh tận xương.

Nàng ở Lưu Ly Cung trên Liên Hoa Phong, nơi ở hoa mĩ mà tinh xảo, xây bằng vàng ngọc, rèm trắng phấp phới, là kiệt tác của Tiên Âm Môn.

Quy tắc của đại tông môn nhiều như mạng nhện, thường khiến nàng không thở nổi.

Nàng an ủi mình chỉ là không quen. Nàng muốn sống ra dáng con người, giờ làm được rồi, Tiên Âm Môn cho nàng quá nhiều, làm người không nên không biết hài lòng.

Mỗi một đệ tử đều hành lễ với nàng, cho dù nàng có vén vải che mặt lên, cũng chẳng có ai dám kêu nàng là quỷ.

Người ở nơi này cho dù lòng có nghĩ sao ngoài mặt cũng không để lộ nửa phần, lúc nào cũng mỉm cười, từ đầu đến chân viết hai chữ: Thể Diện.

Hà Thanh Thanh thậm chí hoài nghi, cho dù bọn họ gặp phải quỷ thật, trên mặt vẫn là biểu tình như thế.

Nàng ngắm sao một lúc, lại thấy trong lòng có lời khó nói ra, sao sáng cũng không nguyện ý nghe.

Hà Thanh Thanh quay lại trước bàn, trải giấy bút ra:

“Tống sư huynh, nơi này mọi người đối với ta rất thân thiện, nhưng ta vẫn không quen. Bọn họ cười với ta nhưng dường như lại cách ta rất xa rất xa. Huynh nói tính cách sư phụ ta cực đoan, ta bái ngài làm sư, không biết là hoạ hay là phúc, ta cũng không thể đoán trước được vận mệnh, ta chỉ biết rằng sư phụ đối tốt với ta”

“Ngài ấy nói mặt ta không thể kéo dài như vậy, ngài vội vàng rời đi, tìm kiếm hỏi thăm vân du tứ hải ‘Diệu Thủ Thần Tăng’. Nếu có đại sư thi triển thần thông, có lẽ cây khô sẽ hồi xuân, có thể khôi phục dung mạo cho ta”

“Nếu ông trời chiếu cố, có thể trị khỏi, ta muốn xuống núi một chuyến, tới Quận Thiên Cừ thăm huynh, nhìn một cái liền đi, nhất định sẽ không khiến huynh lỡ dở chuyện chính sự…”

Hà Thanh Thanh viết xong thầm đọc lại một lượt, thở phảo một hơi, mãn nguyện thả vào trong đèn.

Đèn lụa nổi lên ngọn lửa, vết mực đen bị ngọn lửa nuốt chửng.

Tro tàn tung bay theo gió, chỉ trong phút chốc chẳng còn chút dấu vết.

Hết chương 138.
Bình Luận (0)
Comment