Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 139 - Chương 139. Khúc Dạo Đầu Của Truyền Kỳ (1)

Chương 139. Khúc dạo đầu của truyền kỳ (1)
Chương 139. Khúc dạo đầu của truyền kỳ (1)

Bầu trời tựa như một mái vòm, hoàng thổ bao la.

Trời dần từ tối chuyển thành sáng, mặt trời mới mọc màu đỏ hồng nhô lên phía chân trời, ánh sáng tựa như cách một tầng lụa mỏng, mờ ảo mà hỗn độn.

Không khí khô hanh, không biết là sương hay là khói trôi bồng bềnh trên bình nguyên.

Kỷ Thần híp mắt nhìn, từng cành cây khô đông cứng giữa màn sương.

Cành khô trơ trụi, quắt queo, tựa như một lão nhân tuổi xế chiều.

Lúc này đã là đầu hạ, thời điểm này ở Hoa Vi Tông, những cành liễu bên Hồ Dao Quang sẽ rủ xuống như một tấm rèm, hai bên đường Hoa Vi Thành sẽ rợp bóng cây hoè, tiếng ve sầu vang vọng khắp thành.

Còn ở thôn xóm phía tây Quận Thiên Cừ, mùa hạ với sinh cơ tràn đầy nhất đã hoàn toàn bị lãng quên.

Không có tiếng ve sầu, gió lớn thét gào khiến cho trên cánh đồng càng trở nên tĩnh mịch. Từng trận cát bụi tung bay, quất lên mặt khiến người ta đau nhức.

“Lúc ta còn nhỏ, nơi này là khu rừng lớn nhất Thiên Cừ, kéo dài từ đông sang tây cả bảy tám dặm, phía đông có cây du, phía tây có cây dương, xanh mướt không nhìn thấy điểm cuối. Tiểu hài tử mà chui vào rừng, căn bản không nhìn thấy nổi mặt trời, đã lạc vào là không ra nổi”

“Sau đấy chỉ trong một đêm, cây chết hơn nửa. Năm ấy lại đúng năm mất mùa, cỏ dại cũng bị đào lên, con người phải ăn lá ăn vỏ cây, cây lại càng chết nhanh hơn. Năm mất mùa vừa qua đi, lại đến một đợt hạn hán nghiêm trọng. Sau ngần ấy năm giày vò, cả cánh rừng đều biến mất”

Người nói chuyện là một lão nhân gầy gò, tay phải nắm quải trượng, cánh tay trái thì được nhi tử đỡ, đang đứng phía trước Tư nông mới nhậm chức – Lưu Nhị, chậm rãi khẽ thở dài:

“Giờ kể cho tiểu hài tử trong thôn về rừng cây, bọn chúng đều không tin. Ai biết được năm ấy đã xảy ra chuyện gì, có người nói, là một vị tiên quan thi triển pháp thuật, phá hoại phong thuỷ…”

Hán tử tuổi trung niên đang đỡ lão nhân cả kinh:

“Cha, sao người có thể nói tiên quan như thế!’

Lão nhân hai mắt vẩn đục, cũng không kinh sợ, chết lặng mà quỳ xuống đất cầu xin:

“Đúng đúng, là ta già rồi hồ đồ, sắp chết đến nơi rồi. Xin Tư nông đại nhân tha cho ta”

“Không dám, không dám”

Thợ mộc Lưu Nhị vội vàng đỡ người đứng dậy.

Cho dù hắn đã đổi áo bào mới, đội cao quan, cũng khó mà coi mình như Tư nông lão gia.

Hắn tựa như vẫn đang làm thợ mộc, ngữ khí giống như dò hỏi du khách có yêu cầu gì đối với đồ mộc:

“Trương lão tộc trưởng, lần này chúng ta tới đây, chủ yếu là để xem đất, nhân tiện xem xem mọi người có nhu cầu gì”

“Lần trước lương thực được cấp có đủ ăn đến vụ thu năm nay không? Gà vịt nuôi thế nào, có sống nổi không? Ruộng có nạn sâu bệnh không? Còn về việc ngày sau phải làm thế nào, đều nghe theo sự sắp xếp của tiên quan mới, giờ mọi người muốn nói gì thì cứ nói ấy”

Thôn dân rụt rè đi theo sau tộc trưởng, người nào người nấy gầy guộc đen đúa như que củi cắm thẳng đứng.

Bọn họ có người từng có giao tình với Lưu thợ mộc, thấy hắn vẫn giống như trước, không ra vẻ quan lớn lão gia, lá gan liền lớn dần:

“Vậy tiên quan mới rốt cuộc có ý gì?”

“Ta nghe nói trước đây nhiều loại thuế như vậy, đều bỏ cả, có phải nộp loại thuế mới không?”

“Trên làng có người nói, tiên quan mới muốn chúng ta ăn no chính là để lập đàn tế trời…”

Quan mới nhậm chức thường hay cải cách. Làng trên chỉ đổi một vị quan nhỏ cũng phải lột xuống ba tầng da người trong thôn, huống chi là tiên quan lớn nhất.

Nhưng vị tiên quan mới lại có hành động khác thường như vậy, khiến cả Quận Thiên Cừ đều như tết đến, mỗi thôn mỗi hộ đều vui mừng hân hoan.

Ngày vui ngắn ngủi, đủ loại đồn đại khó bề tưởng tượng truyền đi, tựa như một hòn đá lớn rơi xuống, đánh tan bầu không khí hoan lạc.

“Ai nói phải nộp thuế mới? Địa chủ có trên trăm mẫu đất trở lên mới phải nộp ‘thuế ruộng’, tế trời càng là nói linh tinh, các ngươi không tin thì có thể đi Thiên Thành mà xem, thần miếu khoá cửa rồi, không ai được phép vào cúng bái, muốn tế trời cũng chẳng có nơi nào mà tế”

“Ngươi nói thần miếu bị khoá lại rồi sao?’

Lão tộc trưởng chợt nắm lấy tay của Lưu thợ mộc:

“Không cần thờ cúng nữa sao?”

Lưu thợ mộc giật mình, không ngờ hắn gầy còm như vậy mà sức lực lại lớn đến thế:

“Tiên quan mới nhậm chức ngày đầu tiên đã khoá thần miếu lại rồi, ngài ấy là người tốt, phát lương phát gà, sao mọi người lại không nhớ đến điểm tốt của ngài ấy?”

Thôn dân ấp úng, không nói nổi lí do cụ thể, biểu tình xấu hổ do dự.

Lưu thợ mộc trịnh trọng nói:

“Ruộng đồng trong thôn của các ngươi, tiên quan đã thi pháp rồi, hạt kê sớm mai là nảy mầm!”

Đám người oành một tiếng như muốn nổ tung.

Năm nay thiếu nước, đất đai cứng đến mức không cày nổi, cả thôn đều lo lắng sốt ruột.

Lão trưởng tộc lại một lần nữa cầm tay Lưu thợ mộc:

“Thật sao!”

Lưu thợ mộc đáp:

“Ta tận mắt thấy tiên quan thi pháp, các ngươi có thể tới thôn bên cạnh mà hỏi, hạt đậu của bọn họ đã nảy mầm rồi đấy. Ta mà nói dối một câu liền bị trời đánh!’

Nửa câu sau hắn gấp đến mức thề độc, thôn dân lập tức thay đổi, mừng rỡ khôn xiết:

“Tiên quan có phải ngồi ở trên Vân Lâu ở Thiên Thành, tay chỉ một cái là thi pháp cho đất đai của chúng ta không?”

“Đúng là tiên nhân có bản lĩnh! Đa tạ tiên quan, đa tạ Tư nông đại nhân!’

Lão trưởng tộc chỉ chỉ nơi cách đó không xa, buồn bực nói:

“Hậu sinh trẻ tuổi kia là ai? Sao lại có nhiều người vây quanh hắn như vậy?”

Hắn vừa nhắc tới, mọi người liền lập tức nổi lên lòng hiếu kì:

“Đúng đấy, hôm qua thấy hắn đi lại trên ruộng ở trong thôn, nửa đêm còn không ngủ, cứ lắc lư qua lại mãi. Sớm nay hắn lại ở rừng khô ngoài thôn này đi qua đi lại”

Lưu thợ mộc xoay đầu nhìn qua, hắn giật cả mình.

Một mảnh rừng khô, một bóng người đang nửa quỳ trên đất, chậm rãi vuốt ve mặt đất khô cứng, biểu tình chuyên chú.

Bên người hắn có mười mấy người trẻ tuổi, đều đang đứng nhìn hắn, như hài tử vây quanh phụ thân.

Sau đó người kia đứng dậy, vẫy vẫy tay, người bên cạnh dâng lên xẻng, hắn liền bắt đầu đào hố, tựa như muốn trồng cây giống.

Lưu thợ mộc thấy vậy, cảm xúc trong mắt trở nên phức tạp, sùng bái, tôn kính, cảm kích tựa như muốn trào cả ra, ẩn ẩn còn có chút tự hào.

Nhưng hắn không đáp, chỉ nói:

“Đợi bọn họ đi rồi các ngươi liền biết”

………..

Hết chương 139.
Bình Luận (0)
Comment