Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 140 - Chương 140. Khúc Dạo Đầu Của Truyền Kỳ (2)

Chương 140. Khúc dạo đầu của truyền kỳ (2)
Chương 140. Khúc dạo đầu của truyền kỳ (2)

Tống Tiềm Cơ mỗi khi đến một nơi, trước tiên phải sờ đất.

Vì để tránh cho mọi người bái lạy, hắn không tiết lộ thân phận.

Lưu thợ mộc đoán là tiên quan mới hành sự khiêm tốn, mỗi lần đợi hắn rời đi xong mới nói cho thôn dân địa phương.

Thấy Tống Tiềm Cơ động thủ, Kỷ Thần cũng nhấc xẻng lên đào đất:

“Cánh rừng khô này có thể trồng cái gì? Trồng kê hay trồng đậu?”

“Không trồng lương, chỉ trồng cây cỏ thôi”

Tống Tiềm Cơ đáp.

Kỷ Thần cảm thán:

“Mảnh đất rộng như thế, thật đáng tiếc”

Tống Tiềm Cơ thấy rất bình thường, trồng gì mà chẳng là trồng, niềm vui sướng chẳng hề bị đánh gãy!

Mảnh rừng này vốn dĩ để chặn gió chặn cát cho Quận Thiên Cừ, là một hàng rào che chắn tự nhiên.

Không phải mỗi một mảnh đất đều nên trồng lương.

Thiên Cừ đất rộng người ít, so với một trăm toà Hoa Vi Thành cộng lại còn lớn hơn. Hoa Vi Thành nhân khẩu lên tới cả trăm vạn người, Thiên Cừ lại chỉ có vỏn vẹn mười vạn.

Đất đai chân chính có thể để người ta canh tác, sản xuất lương thực vốn đã ít nay lại càng ít.

Có nơi cằn cỗi chẳng phì nhiêu, có nơi lại khô cứng thiếu nước, có nơi trong vòng một năm, đa phần đều là bão cát và hạn hán, còn có nơi khe núi ngang dọc, đến đường còn không đào nổi.

Thiên Cừ ngày nay, sản lượng mỗi mẫu cực thấp, ngũ độc đủ cả.

(Ngũ độc gồm bò cạp, rắn, rết, thạch sùng và cóc)

Tứ phía khai hoang, kết quả càng khai lại càng hoang. Tu sửa hàng rào che chắn, bảo vệ nguồn đất nguồn nước, dưỡng linh khí so với khai hoang còn quan trọng hơn.

Tống Tiềm Cơ và Bất Tử Tuyền càng ngày càng ăn ý, nhưng hắn chưa thể chân chính sử dụng thiên địa chí bảo này.

Thứ hắn âm thầm lấy ra, chỉ là linh vụ bay ra từ miệng bình.

Linh vụ đi theo kinh mạch của hắn, cuối cùng thuận theo đầu ngón tay hắn nhanh chóng thấm vào đất.

Mảnh đất đang ngủ say phảng phất như bị đánh thức, sinh cơ từ không thành có.

Hắn yêu thích việc sáng tạo sinh cơ, cảm giác thành tưu này cùng với việc gieo hạt, thu hoạch khiến hắn hài lòng mỉm cười.

“Sáng tạo sinh cơ, so với huỷ diệt sinh mệnh càng khó hơn”

Tống Tiềm Cơ lại nghĩ đến câu nói này, câu này là một vị lão hoà thượng đời trước nói với hắn.

Đối phương đi khắp nơi giảng kinh giảng đạo, hắn không cho là đúng. Từ sau khi trồng trọt, nhiều lời hắn không đồng tình hoặc không hiểu, dần dần ở trong đầu trở nên rõ nét hơn.

Không biết có thể gặp lại lão hoà thượng thường đi vân du kia không.

Ý nghĩ này xẹt qua đầu, nhưng cũng giống như muốn gặp ‘Chúa cứu thế’ Vệ Chân Ngọc, hắn không có chấp niệm không gặp không được.

Kỷ Thần và những ngoại môn đệ tử khác lần đầu nhìn thấy, chỉ cho rằng Tống Tiềm Cơ đem linh khí trong cơ thể rót vào thổ địa, khiếp sợ không thôi.

Có người đề nghị:

“Chúng ta cùng nhau lên đi, giúp Tống sư huynh tiết kiệm chút”

Tống Tiềm Cơ kiên định từ chối:

“Công pháp ta luyện không giống với mọi người, các ngươi làm như vậy không có tác dụng gì, chỉ lãng phí linh khí thôi”

Mọi người thảo luận chuyện này sau lưng, không khỏi nhuốm màu cay đắng.

Kỷ Thần lắc đầu:

“Tống huynh vì Thiên Cừ mà cúc cung tận tuỵ, ta thật sự bội phục”

Kỷ Tinh:

“Hắn vì Thiên Cừ như vậy mà người Thiên Cừ lại chẳng chút cảm kích”

Chu Tiểu Vân an ủi:

“Tiên quan những đời trước đều lừa gạt người dân, để lại một đống hỗn độn. Chúng ta mới tới, phát chút đồ, để người ta ăn no mấy ngày sao đã đủ để dựng nên lòng tín nhiệm? Miếnh bánh rơi xuống từ trên trời, cũng phải hoài nghi xem có phải bẫy rập không”

Sau khi đau khổ lại cổ vũ nhau.

Khâu Đại Thành:

“Tống sư huynh kì thư song tuyệt, là nhân vật thiên tài tuyệt diễm đến mức nào chứ, vậy mà còn ra đồng cày ruộng, việc ta đã làm thật không đáng kể”

Từ Khán Sơn:

“Thiên Cừ trước đây là bảo địa, nay lại lụi bại đến mức này. Tu sĩ tìm thấy phong thuỷ bảo địa thì bản lĩnh cái gì. Chúng ta tự tạo ra một cái! Khiến Thiên Cừ trong tay chúng ta ngập tràn linh khí, khôi phục sinh cơ”

Tống Tiềm Cơ ‘tự mình làm gương’, ngoại môn đệ tử đồng tâm hiệp lực, cho dù là vào thôn phát gà hay là vào rừng săn bắn, đều tựa như đang làm một chuyện lớn có thể thay đổi thế giới.

Tống Tiềm Cơ thả xẻng xuống, triệu tới Tư nông mới nhậm chức:

“Sau khi ta rời đi, xin hãy nói với mọi người, cây giống trước đó phát xuống giờ có thể trồng. Vụ thu sẽ có người tới nghiệm thu, mỗi cây còn sống, thưởng hai lạng kê”

Lưu Nhị liên tục gật đầu, đồng thời trong lòng nhanh chóng tính toán, nếu cây non trồng xuống may mắn sống sót, vậy thì thôn này năm nay không cần làm ruộng, chỉ dựa vào việc trồng cây cũng được ăn no, dành dụm lương thực dư thừa cho sang năm.

Tiên quan mới quá nhân từ.

“Ngài muốn nghỉ ngơi không?”

Lưu thợ mộc kính cẩn hỏi:

“Ngài đã vất vả nửa tháng nay rồi”

Hắn sau khi giao thiệp với ngoại môn đệ tử mới biết là tu sĩ trước kia cũng là phàm nhân, đấu pháp với người khác cũng sẽ thụ thương, tiên pháp không phải là vô cùng vô tận, sử dụng quá độ cũng sẽ mệt mỏi.

Tiên quan mới khắp nơi thi pháp, lượng tiêu hao nhất định rất lớn.

“Đi đến thôn tiếp theo”

Tống Tiềm Cơ tinh lực dư thừa, vẫy tay.

“Lên thuyền!”

Bất Tử Tuyền trong tử phủ hưởng ứng tâm ý hắn, khẽ kêu ong ong, toả ra ánh sáng đủ màu.

Tống Tiềm Cơ đem theo đội ngũ đi khắp Thiên Cừ.

Rất nhiều năm về sau, khoảng thời gian này lại xuất hiện trong ký ức những năm tuổi già của Lưu thợ mộc ——

Khúc dạo đầu của ‘Đồng hành cùng Thần Vương’

Lưu Nhị biết chữ lại hiểu nhiều, viết lách lại không tệ, hắn ở thư phòng trắng đêm không ngủ, dưới ánh nến dùng những ngôn từ giản dị chất phác lại chân thành viết xuống đoạn hồi ức trân quý:

“Ngươi nếu tới từ hải ngoại, hỏi trung tâm tứ đại châu nằm ở đâu, mỗi một người đều sẽ nói với ngươi rằng, đương nhiên là ở Quận Thiên Cừ.

Thiên Cừ, nơi có hàng ngàn cỗ xe, giàu có mĩ lệ, phồn hoa hưng thịnh. Những kẻ lang thang nằm mơ cũng hướng tới nó, thi nhân vì nó mà viết thơ, xưng là nơi kỳ tích ra đời.

Nơi đây có cây cầu dài nhất, đập chứa lớn nhất, có nhiều máy sàng lúa nhất, có thuật luyện kim tiên tiến nhất, có pháp khí tưới tiêu chính xác nhất, trận pháp an toàn nhất, cùng với luật pháp kiện toàn nhất.

Ranh giới giữa tu sĩ cùng người phàm bị xoá nhoà ở đây, không ngừng tạo ra kỳ tích, đem tới sự biến hoá vĩ đại cho cả thế giới.

Sự trỗi dậy của Thiên Cừ không hề thuận buồm xuôi gió, nó đi kèm với đấu tranh đầy máu và lửa, vô số nhân vật anh hùng đỉnh thiên lập địa từng vì nó mà vào sinh ra tử.

Ta chỉ là một người bé nhỏ không đáng kể trong số những người đã xây dựng nên Thiên Cừ, cũng là chứng nhân cho một đoạn lịch sử này.

Khúc dạo đầu của hết thảy truyền kỳ, đều bắt đầu từ khi Tống tiên quan đặt chân lên mảnh đất khô cằn này.

Ngài ấy tới nơi này, khoá lại miếu thần, câu đầu tiên nói với người dân chính là:

“Không cần thờ phụng ta, ta sẽ không đáp ứng bất cứ nguyện vọng nào của các ngươi”

Mãi cho đến khi Thiên Cừ mưa thuận gió hoà, ruộng đồng tốt tươi, ngài ấy trở thành tín ngưỡng tinh thần của ngàn vạn con dân, ngài ấy vẫn nói:

“Không cần thờ phụng ta, ta sẽ không đáp ứng bất cứ nguyện vọng nào của các ngươi”

Rất nhiều năm về sau ta mới lĩnh ngộ được chân ý của Tống tiên quan:

‘Hết thảy không thể dựa vào việc cầu thần bái phật, chỉ có thể dựa vào hai tay mình để tạo nên, như vậy mới là tinh thần chân chính của Thiên Cừ’

Nhưng lúc ấy mọi người không hiểu, ta cũng không hiểu.

Tống tiên quan khi mười lăm tuổi, trầm tĩnh đứng trong ruộng, càng giống như một người trẻ tuổi tính tình ôn hoà hơn.

Chứ không phải một vị Thần Vương thay trời đổi đất, sáng tạo nên một thế giới mới.

……”

Hết chương 140.
Bình Luận (0)
Comment