Cá Mặn Phi Thăng ( Dịch Full)

Chương 141 - Chương 141. Khúc Dạo Đầu Của Truyền Kỳ (3)

Chương 141. Khúc dạo đầu của truyền kỳ (3)
Chương 141. Khúc dạo đầu của truyền kỳ (3)

Cuốn ‘Đồng hành cùng Thần Vương’ này vừa ra đời đã lập tức cháy hàng, về sau còn bán ra tận hải ngoại.

Mọi người nỗ lực từ những con chữ giản đơn trộm nhìn gương mặt thật của Tống Tiềm Cơ và những cái tên quen thuộc, những nhân vật phong lưu kia.

Nhưng đó là chuyện của rất nhiều năm về sau.

Giờ Tống Tiềm Cơ mới nhận được thư hồi âm do Lưu tiên quan Quận Hồng Phúc cách vách tự tay viết, hẹn hắn gặp mặt ở nơi hai quận giao nhau.

“Có thể chuẩn bị việc xây dựng kênh mương rồi”

Tống Tiềm Cơ nói.

Mạnh Hà Trạch đọc đi đọc lại phong thư, bỏ qua những lời sáo rỗng vẫn không nhìn ra giọng điệu của đối phương có chút thoả hiệp nào, không khỏi lo lắng:

“Tống sư huynh, Lưu Hồng Sơn này hình như muốn tống tiền chúng ta, nghe nói hắn sắp đột phá Nguyên Anh, không dễ đối phó. Phong thư này viết đến là quanh co lòng vòng”

Tống Tiềm Cơ mỉm cười:

“Không sao”

Hắn bình tĩnh nói không sao, vậy thì Mạnh Hà Trạch cũng tự tin hẳn lên:

“Được! Ai sợ ai, cứ tới đây”

Tống Tiềm Cơ triệu Tư lễ tới:

“Dán cáo thị, phủ tiên quan tuyển người đào sông, sửa kênh mương. Bao ăn bao ở, mỗi ngày lại phát thêm hai cân kê, nửa cân thịt lợn. Ồ, ngươi và Tư quân gần đây cũng nhàn rỗi không bận việc gì, cũng tới làm đi. Những người dâng bảo vật ở thần miếu lúc trước hình như cũng không có việc gì làm, đúng lúc đều gọi tới đi”

Tư lễ sửng sốt.

Để bọn họ tới tu sửa kênh mương? Đùa gì vậy, cho có chút ít hạt kê với thịt lợn, có đại lão gia quý tộc nào lại nguyện ý làm loại việc nặng này.

Hắn chỉ cảm thấy Tống Tiềm Cơ cố tình làm khó, lòng có thâm ý, cẩn thận mà thăm dò:

“Bao giờ thì khởi công ạ? Ngài không phải sắp xuất môn sao?”

Tính toán thời gian thì lễ vật và thư của Lý thái gia đã được chuyển tới tay Lưu tiên quan.

Vừa nghĩ tới điểm này, hắn cố nhịn lại niềm kích động.

Tống Tiềm Cơ liếc nhìn hắn, thần sắc chẳng có điểm nào là không vui, chỉ bình tĩnh đáp:

“Tuyển người”

Cái liếc mắt này khiến Tư lễ áp lực vô cùng, không thể hô hấp, trong phút chốc toát mồ hôi lạnh:

“Dạ vâng, thưa tiên quan đại nhân!”

Thiên Cừ ba năm rồi không mưa, thôn hộ ngoài Thiên Thành đa phần đều sống dựa vào nước giếng.

Phía tây nam nạn hạn hán nói đến là đến, trước nay chưa từng nói lý, không biết bắt đầu từ khi nào, trong giếng cũng chẳng còn nước nữa.

Mọi người vượt núi qua thôn bên lấy nước, vận khí mà tốt thì giếng thôn bên có nước, vận khí mà kém thì chỉ đành phó mặc cho số phận.

Phía bắc gần rừng độc, hung thú càng không nói lý.

Yêu thú cấp cao ý thức lãnh địa rất mạnh, bọn chúng ở vành đai trung tâm rừng vạch ra địa bàn của riêng mình, đem yêu thú cấp thấp đuổi ra bìa rừng.

Vậy nên yêu thú cấp thấp nhân lúc đêm khuya chạy ra khỏi rừng, ăn thịt người, huỷ hoại ruộng nương.

Năm nay lại không giống thế, sau khi tiên quan mới nhậm chức, tự mình đi khắp Quận Thiên Cừ thi triển tiên pháp, Tư nông mới theo đó thúc đẩy cày trục cong.

Mặc dù phía tây nam hạn hán nhưng gieo hạt vẫn lên mầm, mầm non xanh tốt ngày một cao lên, khiến lòng người mừng vui.

Phía bắc có một đội tiên sư lập nên đội săn bắn, do đệ tử thủ hạ của tiên quan luân phiên trực ban, triệt để đổi ngược lại thực đơn của người và yêu thú.

Yêu thú lớn nên thôn dân phía bắc bữa nào cũng có thịt ăn, ăn không hết thì treo lên phơi khô, để dành đến qua năm, một phần thì tặng cho bà con thôn bên.

Tin tức ‘Tiên quan tuyển người đào sông, dẫn nước từ quận bên’ được truyền đi, lập tức khiến khắp nơi chấn động:

“Không phải xây thần miếu, mở rộng phủ tiên quan mà là đào kênh nước sao?”

“Ngươi bị ngốc à? Thần miếu sớm đã bị khoá chết rồi, ta tin Tống tiên quan!”

“Nếu là tu sửa kênh mương, về sau khiến thôn chúng ta không phải lo chuyện nước nôi nữa thì không cho tiền không phát lương ta cũng làm”

Nhưng vẫn có nhiều người còn hoài nghi. Trước đây tuyển người sửa thần miếu đều hứa hẹn nhiều cái hay lắm. Sau khi tới Thiên Thành, phải làm việc ngày đêm, nếu có chút mệt mỏi liền bị đốc công quất roi.

Ăn không no, ngủ không ngon, ngày ngày còn bị đánh, quả thực khổ không nói nổi.

“Mỗi ngày đều bao ăn, còn có cả thịt heo, đâu ra chuyện tốt như vậy?”

Khi Mạnh Hà Trạch, Kỷ Thần theo Tống Tiềm Cơ đi về phía biên giới thì bốn người đội phát gà lại phụ trách việc đăng ký tuyển người lần này.

Kỷ Tinh xuất phủ nghe ngóng tình hình, ba người còn lại ngồi trong phòng, mặt ủ mày chau.

Chu Tiểu Vân:

“Vạn nhất không tuyển được người thì làm sao bây giờ? Cũng không thể cưỡng ép người ta làm việc!”

Ngoại môn đệ tử trước đây làm công ở Hoa Vi Tông, ghét nhất là bị Chấp Sự cưỡng ép sắp xếp cho việc nặng việc dơ.

Từ Khán Sơn vỗ đùi:

“Vậy chúng ta nỗ lực mà làm, gọi đội săn bắn ở rừng độc quay về, tu sĩ sức lực lớn, làm việc nhanh”

Khâu Đại Thành đáp:

“Có tay có chân, có gì mà không làm được!”

Kỷ Tinh bất ngờ xông vào cửa:

“Không tốt rồi, không tốt rồi! Các ngươi còn ngồi đây làm gì?”

Từ Khán Sơn cả kinh:

“Hoa Vi Tông phái trưởng lão tới truy nã chúng ta sao? Nhanh như vậy đã đánh vào Thiên Cừ rồi à?”

“Phi phi phi!”

Kỷ Tinh cả giận:

“Là người tới báo danh, chật cứng cả phố rồi, chúng ta chỉ cần một ngàn, ngoài kia phải gần năm ngàn! Mau theo ta ra ngoài!”

Hết chương 141.
Bình Luận (0)
Comment